Kiếp , Lục Hoa Đình từng bắt giữ Lâm Du Gia, hẳn là còn ít nhiều ấn tượng. Lục Hoa Đình   nàng là mật thám Nam Sở, nàng sợ  quên mất Lâm Du Gia cũng là kẻ cùng phe, bèn cố ý nhắc nhở một .
 
Nghe An Lẫm , Chiêu thái tử của Nam Sở  hứa sẽ phong Lâm Du Gia  tể tướng, quan phục đều  thêu xong. Ở Đại Thần, y chỉ là một viên lục phẩm nhỏ nhoi,  mà về Nam Sở    thừa tướng, tất nhiên dễ sinh điên cuồng, mất kiềm chế, lôi cả nàng xuống nước.
 
Giờ Lâm Du Gia ngày đêm bức ép, còn  thừa cơ mượn lễ rước Xá Lợi Phật để  trò, Quần Thanh  thể  nghĩ cách loại trừ cái bầu trời đang che khuất đầu .
 
Thà để Lục Hoa Đình  tay còn hơn rơi  tay kẻ khác. Dù   sớm   nàng là tuyến  của Lâm Du Gia.
 
Đó là lấy  mạo hiểm, nhưng nàng vẫn còn một việc  nghiệm chứng, cơ hội thắng cược vẫn còn.
 
Thay xong xiêm y, Quần Thanh  chần chừ nữa, cầm lấy tràng hạt đàn hương.
 
“Tỷ vẫn  tìm  ?” Nhược Thiền   cửa sổ thêu hoa, thấy  bệ cửa xếp ngay ngắn hơn hai mươi sợi kết chỉ ngũ sắc, đều là Quần Thanh tự tay đan.
 
Mấy cái đầu còn lỏng lẻo,  thành hình, càng về  càng tinh xảo, đến cái cuối cùng thì tròn trịa, khít khao,  chê   .
 
Quần Thanh  chuyện gì, luôn tìm  cách  đến tận cùng.
 
“Không tìm nữa.” Việc  xong, nàng   lãng phí thêm thời gian, liền lấy sợi kết  nhất xỏ , buộc chặt. Lại lấy khăn lụa sạch sẽ lau từng hạt,  giao tràng hạt cho Nhược Thiền: “Nhược Thiền,   cầu phúc cho , coi như chấm dứt  chuyện.”
 
“Cầu phúc?” Nhược Thiền vốn là nữ quan tu đạo, thành  trở thành đạo nhân chuyên  phép cho Quần Thanh, sáng tối đều phát nguyện phù hộ nàng bình an.
 
“ , hạt  từng đứt, giờ  mới, đương nhiên  khai quang .” Quần Thanh  dứt khoát, thậm chí còn chu  hơn cả Nhược Thiền.
Tửu Lâu Của Dạ
 
“Vậy…  nên phát nguyện gì?” Nhược Thiền ngơ ngác hỏi.
 
Quần Thanh ngẫm nghĩ, đây vốn là bùa hộ mệnh khi còn nhỏ, pháp sư Tăng Gia ngày  khai quang chắc cũng chỉ  lời cầu an bình. Nàng gối đầu lên án, ngón tay hứng lấy vệt sáng ngoài song cửa, khẽ :
“Chúc  trường mệnh bách tuế .”
 
---
 
Lục Hoa Đình trở về phủ,  vặn gặp Trần Dư đang chặn ở cửa, đôi mắt đối phương hằm hằm  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-ta-ket-hon-voi-ke-thu/chuong-77.html.]
Lần   thể lảng tránh, Lục Hoa Đình đành nhận lấy bản sổ và danh mục của Lễ Bộ.
 
Xem một hồi lâu,  mới chậm rãi :
“Trần Thị lang, chi phí của Lễ Bộ quá cao.”
 
Chưa đợi Trần Dư mở miệng,   gạch ngay khoản lớn nhất:
“Tòa Tinh Lâu bỏ  từ Sở quốc  xây xong, cứ bảo Công Bộ sửa  thành tháp,  cần xây thêm lầu các.”
 
“Còn tiệc yến, thảm trải, áo lễ lót trong, tất cả đều  thể bỏ.”
 
Hắn chỉ vài nét bút, tức thì giảm  phân nửa,  trắng  chỉ  hai chữ:  tiền.
 
Trần Dư nhịn  nổi, chỉ thẳng mặt  mắng:
“Đây là mười mấy  trong Lễ Bộ bàn bạc theo điển chế cũ, nào đến lượt ngươi bút vạch bậy bạ! Đây là quốc sự,   chỗ cho ngươi tiểu tiện nghịch bùn!”
 
“Nếu   xong, ngài tính ?” Lục Hoa Đình ngẩng mắt  ông , trong đáy mắt đen sâu lấp lánh ý  lạnh, khiến   rùng .
 
Quyền Tố vội kéo tay áo Trần Dư:
“Đại nhân bớt giận, Trường sử của chúng   từng   tử pháp sư Tăng Gia, lễ nghi ngài  hiểu nhất, sẽ khiến các sứ thần  lòng thôi.”
 
Trần Dư nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn thấy Lục Hoa Đình  gạch thêm một dòng nữa.
 
Trần Dư nóng ruột:
“Khoan! Khoản   thể bỏ, đây là… !”
 
Lục Hoa Đình liếc qua,  nhạt:
“Ta .”
 
Tên  gạch  chính là Lâm Du Gia, chủ sự Lễ Bộ, chính lục phẩm.
 
“Phủ Yến Vương xa xôi, Thị lang tuổi  cao, cần gì  chinh mệt nhọc.” Lục Hoa Đình đưa  bản sổ, thản nhiên ,
“Lần , cứ để vị Lâm chủ sự  tới gặp  bàn bạc.”