Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 114: --- Trở về rồi

Cập nhật lúc: 2025-10-19 12:38:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bạch Thế Thanh thể tự một nữa thông báo tin Thẩm Hành c.h.ế.t cho Bạch Giao Giao.

 

Chỉ là Bạch Giao Giao thấy biểu cảm của Bạch Thế Thanh, cũng hiểu tất cả.

 

“Anh nhất định sẽ trở về, thể cứ thế mà c.h.ế.t chứ.”

 

Bạch Giao Giao dậy, đầu chút choáng váng, mắt tối sầm một mảng.

 

“Tiểu , con chậm thôi.”

 

Trên biển quá nhiều t.a.i n.ạ.n bất ngờ.

 

Chỉ cần gió lớn hơn một chút thôi là đủ khiến kinh hồn bạt vía , ngay cả khi đang vững boong tàu, đột nhiên một con sóng ập đến cũng thể hất văng xuống biển.

 

“Em đợi , nhất định sẽ trở về!”

 

Bạch Giao Giao bò dậy từ giường sưởi, Bạch Thế Thanh nhanh chóng dùng tay ấn : “Bạch Giao Giao, con đang định chuyện dại dột gì thế?”

 

“Chị Hai, chị đừng cản em, em tìm , em bến tàu đợi về.”

 

Trong mắt , Bạch Giao Giao kích động đến mức bình thường.

 

Tất cả hợp sức nhốt cô trong phòng, do Bạch Thế Thanh ở bên cạnh cô: “Tiểu , kết quả ai cả, nhưng con cũng chỉ thể chấp nhận thôi. Cuộc đời con còn dài lắm.”

 

Bạch Giao Giao năm nay mới hai mươi, còn nhỏ hơn cả một cô gái lấy chồng trong làng.

 

Ngay cả là hai đời chồng, nhưng dựa nhan sắc của Bạch Giao Giao, vẫn thể tìm một tử tế khác, vẫn sống qua ngày.

 

Bạch Thế Thanh tính toán như cho Bạch Giao Giao, chỉ mong Bạch Giao Giao thể nhanh chóng vượt qua.

 

Thế nhưng đối với Bạch Giao Giao mà , cô trọng sinh một , chuyện quan trọng nhất chính là cùng Thẩm Hành sống trọn đời.

 

Nếu Thẩm Hành còn nữa, dùng tâm thái nào để đối mặt với kiếp đây?

 

“Chị Hai, nếu mất , em cũng sống nữa.”

 

“Con đang cái gì ? Con chỉ gả cho Thẩm Hành thôi ? Con cha, chị em ? Cái gì mà sống nữa? Lúc đó con c.h.ế.t dễ dàng ?”

 

Bạch Thế Thanh tức giận, ngữ khí chuyện nặng nề hơn một chút, nhưng thấy bộ dạng hồn vía lên mây của Bạch Giao Giao, cảm thấy như đ.ấ.m bông.

 

Thôi bỏ , thời gian qua sẽ thôi.

 

Bạch Thế Thanh những ngày sắp tới Bạch Giao Giao sẽ khó khăn, nhưng cuối cùng cũng sẽ vượt qua.

 

Bạch Thế Thanh ngủ cùng với Bạch Giao Giao, trông chừng cô.

 

Sau một ngày, ngoài việc tinh thần hoảng hốt một chút, Bạch Giao Giao những thứ khác thì vẫn .

 

Bạch Thế Hải và Bạch Chí Mãn vẫn đang bàn bạc xem thế nào để lo hậu sự cho Thẩm Hành, nhà họ Thẩm tuyệt đối sẽ quan tâm đến , liệu thể chôn mộ tổ nhà họ cũng khó mà .

 

Tin Thẩm Hành c.h.ế.t biển cũng lan truyền khắp thôn, đều : “Không ngờ, Thẩm Hành khắc c.h.ế.t nhiều như , đến cuối cùng là Bạch Giao Giao khắc c.h.ế.t . Mọi xem, chuyện thật là quái dị !”

 

“Chưa chắc là bố Thẩm Hành đang tìm biển , cá gì mà sức lớn đến , thể kéo xuống biển?”

 

“Các đang linh tinh gì đó?” Lý Thời Khánh lúc thấy lời của những , liền vội vàng quát dừng .

 

“Trưởng thôn, chúng đúng ? Thuyền của làng chúng bao lâu xảy chuyện gì. Đợi đến mùa xuân, làng chúng còn thể biển đ.á.n.h cá nữa ?”

 

Trên thuyền xảy chuyện, cấp lúc nào cũng sẽ điều tra.

 

Vạn nhất mà trì hoãn việc biển, đó sẽ là một khoản tổn thất nhỏ đối với làng.

 

“Không chuyện của các , chuyện Đại đội trưởng sẽ lo liệu thỏa, các nên việc của .”

 

Lý Thời Khánh cũng phiền muộn cả ngày , hỏi Chu Phú Khôn về tình hình cụ thể hôm đó, nhưng Chu Phú Khôn cứ vòng vo.

 

Các thuyền viên khác thì ấp úng, chuyện đầu cuối, bản báo cáo thế nào.

 

Hiện giờ bên nhà họ Thẩm cũng lo hậu sự cho Thẩm Hành , con dâu thì nhà họ Bạch giúp Thẩm Hành lo liệu, nhưng tiếp xúc với nhà họ Thẩm già, còn trung gian.

 

Lý Thời Khánh đau cả đầu vì bao nhiêu chuyện, tại mới trưởng thôn gặp chuyện khó khăn thế , thấy đây Lý Lập Đức cả ngày loanh quanh trong thôn, cũng thấy khó khăn như !

 

Bạch Thế Thanh tối đó ngủ say, Bạch Giao Giao gọi một tiếng “chị Hai”, cô cũng đáp .

 

Sau khi Bạch Giao Giao đến Thập Lý Thôn, cô cũng sống cùng Bạch Thế Thanh ít ngày, Bạch Giao Giao rằng khi Bạch Thế Thanh ngủ buổi tối, nếu lay gọi thì ngay cả sấm sét cũng đ.á.n.h thức .

 

Bạch Giao Giao lén lút cạy chốt cài cửa sổ từ bên trong, bây giờ vẫn bịt kín, Bạch Giao Giao liền chui khỏi khung cửa sổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-114-tro-ve-roi.html.]

 

Tuyết đường quét sang hai bên, Bạch Giao Giao ngẩng đầu ánh trăng trong vắt, nặng nề thở một sương.

 

Cô đến bến tàu, lúc bến tàu trông coi, ai .

 

Bạch Giao Giao trèo lên tảng đá ngầm cao nhất cạnh bến tàu, ánh trăng, biển tối đen như mực.

 

Gió lạnh thổi vù vù, nước biển cuộn trào phát âm thanh đáng sợ.

 

Bạch Giao Giao tầm mắt nên tập trung , cô vùng biển mặt, nghĩ đến Thẩm Hành giờ đây mất mạng tại đây, nước mắt Bạch Giao Giao lã chã rơi xuống.

 

Nếu bây giờ cô c.h.ế.t, liệu còn cơ hội để một nữa ?

 

Ngay cả khi , cô cũng tiếp tục nữa.

 

Ý nghĩ lẽ cắt đứt ở kiếp , cô thể trộm nửa năm , đáng giá .

 

Hoặc là khi cô nhảy xuống, phát hiện tất cả chuyện xảy ở đây chỉ là một giấc mơ, cô vẫn đang giường bệnh vật lộn với cái c.h.ế.t thì ?

 

Lòng Bạch Giao Giao khô héo như cây khô, đang định bước chân nhảy xuống từ tảng đá ngầm, thì ánh mắt chợt thấy bãi cát tái nhợt ánh trăng thứ gì đó sóng đ.á.n.h dạt .

 

Dường như......

 

Bạch Giao Giao vội vàng đầu , vì quá lo lắng, một chân bước hụt khiến cô trực tiếp ngã từ tảng đá ngầm xuống.

 

May mắn là mùa đông mặc nhiều quần áo, Bạch Giao Giao cảm thấy đá ngầm ma sát quần cô, nhưng thấy đau.

 

Cô từ tảng đá ngầm bước xuống, chạy về phía bãi cát.

 

Là một , là một bóng ......

 

Bạch Giao Giao càng đến gần, tim đập càng nhanh.

 

“Hành ca? Hành ca!”

 

Bạch Giao Giao xác định chiếc áo thu đông màu xám là do cô mua, đường bãi cát khó , Bạch Giao Giao chạy vội vã, bước thấp bước cao, rõ khuôn mặt của Thẩm Hành, cô run rẩy.

 

Cô cúi xuống, phát hiện Thẩm Hành mà vẫn còn thở, Bạch Giao Giao mừng rỡ bật , kéo lên bờ.

 

Thẩm Hành thể hình quá lớn, nhưng Bạch Giao Giao từ sức lực, kéo khỏi nước biển, đặt Thẩm Hành thẳng bãi cát.

 

“Hành ca, thấy em Hành ca?”

 

Bạch Giao Giao cởi chiếc áo khoác bông của đắp lên Thẩm Hành, thời tiết lạnh thế mà chỉ một chiếc áo thu đông.

 

Thẩm Hành ngâm nước đến tái mét , cả trông còn tái nhợt và vô lực hơn cả lúc qua đời.

 

Bạch Giao Giao kéo Thẩm Hành về làng, nhưng cô thật sự còn sức lực.

Mèo Dịch Truyện

 

Trong lúc cô tuyệt vọng, bàn tay đặt bên cạnh Thẩm Hành nắm lấy.

 

“Hành ca? Hành ca tỉnh ?”

 

Bạch Giao Giao khuôn mặt của Thẩm Hành, nhưng thấy dấu hiệu mở mắt.

 

Bạch Giao Giao c.ắ.n môi, nhanh chóng cân nhắc trong đầu.

 

Cô chạy về phía lối bến tàu, gọi cửa căn nhà gần bến tàu nhất.

 

“Anh chị , cầu xin hai giúp một tay, Thẩm Hành sóng đ.á.n.h dạt bờ , cầu xin hai giúp em đưa về nhà!”

 

Vốn dĩ đ.á.n.h thức giữa đêm hôm khuya khoắt, gia đình tức giận.

 

thấy là giọng của Bạch Giao Giao, họ liền bước .

 

Có câu c.h.ế.t là lớn, Bạch Giao Giao cũng đáng thương.

 

“Cô chờ một chút, tháo tấm ván cửa nhà xuống.”

 

Thời mua nổi quan tài, c.h.ế.t trong nhà đều đặt tấm ván cửa.

 

thì vẫn kiêng kỵ, trực tiếp chạm một thi thể.

 

“Hành ca còn thở, cả, giúp em một tay, chúng đỡ về là !”

 

“Còn thở ư?”

 

 

Loading...