Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 120: --- Chu Phú Khôn sụp đổ
Cập nhật lúc: 2025-10-19 12:38:59
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Phúc Thuận dứt lời, ánh mắt của Bạch Giao Giao liền quét về phía Thẩm Hành.
Thẩm Hành nuốt nước bọt: “Đã lớn từng tuổi , còn bày mấy trò đó gì.”
Bạch Giao Giao lúc mới hài lòng: “Em ngoài giúp chị dâu nấu cơm, Tiểu Vương, chú cũng ở ăn cùng nhé.”
“Không chị dâu, em ở nhà còn đang đợi em. Em chuyện với Hành một lát sẽ .”
Sau khi Bạch Giao Giao khỏi cửa, Vương Phúc Thuận liền lên mép giường đất, Thẩm Hành: “Không , thế là chúng cứ thế mà bỏ qua ?”
Thẩm Hành kiên nhẫn l.i.ế.m răng hàm, vẫy tay hiệu cho Vương Phúc Thuận ghé tai : “Chú tìm Đông Tử bỏ chút đồ nhà Chu Phú Khôn…”
Đông Tử là bạn chung của hai , đây thích những chuyện vặt vãnh kiểu trộm cắp, vì chuyện mà đồn công an ít .
Vương Phúc Thuận kế hoạch của Thẩm Hành, nụ càng ngày càng gian xảo. Cười đủ , : “Cái cũng chỉ đủ để ghê tởm một chút thôi, suýt nữa hại c.h.ế.t , chúng thể dễ dàng bỏ qua cho !”
“Phần còn cần chú nữa ,” Thẩm Hành đắc ý , “ chị dâu chú lo lắng cho .”
“Anh Hành, giờ đúng là thành con rể ở rể .”
Đã ở nhà bố vợ , còn để vợ mặt cho .
“Chú cái quái gì!”
Thẩm Hành lười phí lời với Vương Phúc Thuận: “Mau tìm một cô vợ chú sẽ hiểu.” chuyện với vợ.
Vương Phúc Thuận lời Thẩm Hành, trấn nữa mà ngược tìm Đông Tử.
Đông Tử xong chuyện của Thẩm Hành, lập tức bày tỏ sẽ từ chối.
Ngày hôm .
Chu Phú Khôn vì bực tức mà bắt đầu đau răng, đưa tay sờ lên, má trái sưng vù.
Hôm qua nhờ con trai thăm dò tình hình, kết quả thằng con rể nghèo nàn c.h.ế.t tiệt đó cứ như từng khỏi nhà , cách vài hôm đẩy phơi nắng. Chu Yến Sơn thể đến gần cửa nhà họ.
Thôn trưởng bên sui gia của cách chức, đó là Lý Thời Khánh, đến tìm , bảo chuẩn tinh thần, vì vụ t.a.i n.ạ.n của Thẩm Hành mà sẽ liên lụy.
Chu Phú Khôn trong lòng bực bội vô cùng, sáng ăn cơm.
Trong sân đột nhiên vang lên một tiếng kêu “quác—–” quái dị, giây tiếp theo vợ Chu Phú Khôn tay cầm một miếng vải đỏ xông nhà: “Chu Phú Khôn cái đồ mất lương tâm nhà ông, đây là đồ của con đàn bà lẳng lơ nào mà ông nhét hành lý, thuyền ngày nào cũng ôm ngủ ?”
Vợ Chu Phú Khôn hôm nay mang đống quần áo bẩn của Chu Phú Khôn mang về giặt cùng một chỗ. Trước khi giặt, bà kiểm tra túi, tránh thứ gì dính nước. Không ngờ tìm thấy một chiếc quần lót phụ nữ.
Bà bao giờ mặc quần lót hoa văn, mà cái thứ còn một mùi tanh hôi khó chịu, rõ ràng là đồ bẩn của đàn ông. Vừa nghĩ đến Chu Phú Khôn gì với chiếc quần lót , vợ Chu Phú Khôn tức giận đến nỗi hét toáng lên.
“Bà bệnh ? Cái thứ của !”
Chu Phú Khôn cau mày, ghét bỏ món đồ trong tay vợ.
“Không của ông thì là của ai? Ai mà thò quần lót túi quần thu đông của ông hả?”
Vợ Chu Phú Khôn nghĩ đến việc chồng mấy tháng nay thuyền giữ đồ của phụ nữ khác, trong lòng bà vô cùng khó chịu, phẫn uất tủi , còn Chu Phú Khôn mà thấy hổ.
Bà mắng: “Cái đồ vô liêm sỉ nhà ông!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-120-chu-phu-khon-sup-do.html.]
“Bà đừng chọc cho bà , lớn từng tuổi ai còn chơi mấy trò với bà! Giờ đang bực bội lắm, bà gì thì .”
Cái thứ chính là đồ mà Đông Tử tối qua lén lút lẻn nhét hành lý của Chu Phú Khôn, đó còn kèm theo “món quà nhỏ” do tự ý sáng tạo.
Chu Phú Khôn quả thật chuyện . Vì trong lòng đang lo lắng chuyện của Thẩm Hành, nên để tâm đến phản ứng của vợ, ngược còn cau mày cảnh cáo bà vài câu.
Vợ Chu Phú Khôn thấy Chu Phú Khôn như , trong lòng lập tức nổi giận, bà ném chiếc quần lót mặt Chu Phú Khôn, tiện tay vớ lấy chiếc đèn dầu hỏa thành giường đất, ném xuống đất, phát tiếng “rắc” lớn.
“Bà chịu thôi hả? cho bà thể diện ?”
Mèo Dịch Truyện
Chu Phú Khôn tức giận, giật chiếc quần lót khỏi mặt, đỏ mặt tía tai trợn mắt vợ, trong mắt đầy những tia máu.
Vợ Chu Phú Khôn nghĩ chột nên tức giận hổ, một tay hất tung cả thành giường đất, đồ đạc đó đổ ào xuống đất.
“Cái ngày sống nổi nữa !”
“Không sống thì cút về nhà đẻ !”
Hai cãi vã ầm ĩ trong nhà chính, con trai và con dâu . Lý Tú Liên : “Bố, chuyện gì ? Sao bố chọc giận đến mức ?”
Trước đây vợ chồng Chu Phú Khôn đối với Lý Tú Liên, con dâu , là trăm phần trăm chiều chuộng, bình thường đều cho cô đủ thể diện. Vì , Lý Tú Liên thẳng, còn Chu Phú Khôn xin chồng.
đây Chu Phú Khôn nể mặt bố Lý Tú Liên là thôn trưởng. Dù bình thường còn yêu cầu Lý Lập Đức chăm sóc thêm, đương nhiên nâng niu cô con dâu .
bây giờ Lý Lập Đức chẳng còn gì nữa, hơn nữa Chu Phú Khôn sở dĩ dính vụ kiện , cũng là do khi biển Lý Lập Đức với , hãy cho Thẩm Hành một chút “màu sắc” thuyền.
Chu Phú Khôn bây giờ Lý Tú Liên liền cảm thấy cô đáng đánh: “Chuyện của lớn bà chen gì? chọc giận bà ư? Yến Sơn, con quản cô vợ thì mau đuổi về nhà đẻ !”
Lý Tú Liên Chu Phú Khôn mắng xối xả, mặt cô đỏ bừng, đầu bỏ chạy.
Chu Yến Sơn vội vàng đuổi theo, bỏ vợ Chu Phú Khôn với vẻ mặt lạnh lùng : “Ông mắng con dâu gì? Là ông đuổi , tìm con đàn bà lẳng lơ nhà ? cho ông là thể! con trai chống lưng cho , Chu Phú Khôn, ông nhớ kỹ cho , đừng hòng hầu hạ ông một chút nào, mà tìm con hồ ly tinh đó !”
“Bà im ngay cho !”
Vợ Chu Phú Khôn bỏ với bóng lưng kiên quyết, Chu Phú Khôn tức đến mức mắt tối sầm.
Trong lòng đủ rối loạn , mà nhà còn gây thêm chuyện.
Lý Tú Liên chạy khỏi cửa nhà, Chu Yến Sơn liền theo .
Lý Tú Liên lau nước mắt : “Bố ông về cứ mắt mắt, mũi mũi, vì bố cách chức ? Tốt thôi, nhà họ Chu các trèo cao , về nhà đẻ ?”
“Tú Liên, Tú Liên! Nhà chúng ý đó, bố đang lúc giận dữ, chúng là phận con cháu thì chịu vài câu mắng cũng .”
Chu Yến Sơn kéo Lý Tú Liên , và Lý Tú Liên vẫn còn tình cảm. Hơn nữa, nếu lúc mà đuổi Lý Tú Liên về nhà, chẳng sẽ khác dị nghị đến c.h.ế.t, nhà là kẻ thấy giàu sang thì bám, thấy nghèo khó thì khinh ?
Lý Tú Liên hất tay Chu Yến Sơn , nhà đẻ ở cùng thôn cái lợi đó, về nhà đẻ chẳng mấy bước là tới.
Chu Yến Sơn to chuyện đến nhà bố vợ, liền mạnh mẽ vác Lý Tú Liên về nhà. Lý Tú Liên đường giữ thể diện, về nhà liền cãi vã ầm ĩ, cả nhà nhất thời như một mớ bòng bong, đột nhiên giường đất của Chu Phú Khôn vang lên tiếng “ầm” lớn.
Giọng Lý Tú Liên chợt im bặt, thấy Chu Phú Khôn mặt mày âm u từ trong nhà bước , trong lòng cô đột nhiên thoáng qua một tia sợ hãi.
Ai ngờ Chu Phú Khôn cô, mà thẳng cửa, hướng về phía nhà họ Bạch.
Vợ Chu Phú Khôn dù giận thì giận, nhưng rốt cuộc cũng sống cả đời với Chu Phú Khôn, bà liền với con trai: “Yến Sơn, con theo bố con xem .”