Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 147: --- Giá như có thêm nhiều người giúp cậu

Cập nhật lúc: 2025-10-19 23:24:27
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bạch Giao Giao : “ , gác cổng chợ đen thấy là chặn ngay, còn , ai sẽ tin lời tố cáo của chứ? Hơn nữa ba và vốn thù oán, dù tố cáo thì chúng cũng thể vu khống.

 

Chị dâu cứ yên tâm , trong đám chuyên bắt đầu cơ trục lợi Hành quen, nếu thật sự một ngày vụ tố cáo ém nhẹm , chúng chắc chắn sẽ nhận tin tức .”

 

Đặng Mẫn lúc mới yên tâm, Bạch Thế Hải cũng với cô như , ăn ở chợ đen bao nhiêu năm nay, hồi đó tình hình căng thẳng như mà còn vượt qua , vài ba chiêu trò chứ?

 

Đặng Mẫn tranh thủ hai ngày bánh que gạo nếp, sáng hôm loa vang lên, kêu gọi tập trung tại sân khấu để bàn chuyện sửa đường của đại đội.

 

Cuộc sống của dân làng Thập Lý Thôn so với các làng khác thì khá giả hơn, nhưng dù thì thời đại ai cũng nghèo, ít làng đang gánh chịu nhiệm vụ thiếu thốn.

 

Mùa đông giá rét, nhà chỉ độc một chiếc áo bông, ai ngoài thì đó mặc, làng gọi tập trung, nhà chỉ đến một .

Mèo Dịch Truyện

 

Không , bên ngoài nhiệt độ âm mười mấy hai mươi độ, mặc quần áo phong phanh ngoài đến mười phút là c.h.ế.t cóng .

 

Trịnh Húc cũng thấy lo lắng, tuy năm nay các đồng chí phụ nữ trong làng thêm thu nhập, nhưng ai cũng nỡ chi tiêu, sắm một chiếc áo bông mới tốn bao nhiêu tiền chứ, đều tích góp cả.

 

Nhìn những đến lèo tèo, Trịnh Húc vội vàng truyền đạt công việc sắp tới: "Cấp cho chúng thời hạn là mùa xuân sửa đường đến Tiêu Gia Trang nối liền với đường của thôn họ, như đường từ thôn chúng thị trấn sẽ thông suốt."

 

Tiêu Gia Trang là một thôn nhỏ giữa công xã Hổ Sơn và thị trấn, từ thôn trở , đường thị trấn sẽ rộng rãi bằng phẳng hơn nhiều.

 

Bạch Giao Giao ước chừng, tổng cộng năm sáu dặm đường, với cách lớn thế , con đường dễ sửa chút nào.

 

Gió hôm nay lớn, Bạch Giao Giao thổi đến vững, cô tựa bên cạnh Thẩm Hành: "Anh Hành, em lạnh."

 

Thẩm Hành đưa tay ôm cô một cái: "Đã bảo em đừng ngoài . Em xem thôn mấy , mỗi nhà cử một đại diện đến mà?"

 

Bạch Giao Giao bĩu môi, Thẩm Hành tháo chiếc khăn bông cổ , quàng thêm một lớp cho Bạch Giao Giao.

 

Chiếc khăn quàng cổ màu đỏ gạch là do Bạch Giao Giao đan cho, Thẩm Hành thích c.h.ế.t , hận thể ngày nào cũng quàng cổ.

 

Bạch Giao Giao đút tay túi Thẩm Hành, để giúp giữ ấm, Thẩm Hành nắm lấy những đầu ngón tay lạnh giá của Bạch Giao Giao: "Anh đưa em về ."

 

"Thôi đừng mà, đợi đội trưởng xong ."

 

"Em phía , giúp em che gió."

 

"Vâng."

 

Bóng dáng rộng lớn của Thẩm Hành nghiêng sang một bên phía , thể che cho Bạch Giao Giao ở phía gió, gió thổi đến chút nào.

 

Trên bục, Trịnh Húc khỏi liếc thấy những hành động nhỏ của hai , mím môi dời mắt : "Tóm , nhiệm vụ khó khăn, hãy tìm cách khắc phục. Lần sửa đường thôn sẽ trợ cấp cho , nhanh chóng về áo bông , sửa đường , yêu cầu tất cả đều tham gia!"

 

Năm sáu dặm đường, dựa sức , đây thật sự một nhiệm vụ nhẹ nhàng.

 

Trịnh Húc hạ tối hậu thư, ước chừng nhà nào thực sự khó khăn, lát nữa còn thăm hỏi, đến đó giúp họ giải quyết, xem thể tìm gì để xoay sở tạm bợ .

 

nhiều cách để xoay sở, ví dụ như nhét báo quần áo, nhét rơm, đều trải qua những ngày tháng khó khăn, tóm là luôn cách hơn là khó khăn.

 

Bạch Giao Giao về nhà liền lục tung tủ hòm, tìm những chiếc áo bông đây của cô.

 

Những chiếc áo đều là Bạch Giao Giao mang từ thành phố về ba năm , kiểu dáng và màu sắc đều thứ mà thôn thể thấy .

 

Thẩm Hành hỏi: "Sao thấy em mặc mấy chiếc áo bông nữa?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-147-gia-nhu-co-them-nhieu-nguoi-giup-cau.html.]

Thẩm Hành thể tưởng tượng những bộ quần áo xinh mặc Bạch Giao Giao sẽ đến nhường nào, thích Bạch Giao Giao xinh rực rỡ.

 

Bạch Giao Giao những bộ quần áo cũ , kể từ khi cô trọng sinh trở về, cô đổi tất cả những bộ quần áo một lượt, vì Bạch Giao Giao chỉ mặc quần áo mới, mà là thấy những đồ cũ nữa.

 

Bạch Giao Giao cầm một chiếc áo bông màu lông lạc đà lên, dùng kéo "xoẹt" một tiếng, cắt một đường từ bên cạnh.

 

"Em đang ?"

 

"Lấy bông , bên trong là bông đó." Bạch Giao Giao .

 

"Em nỡ cắt ? Sao còn nữa ."

 

Thẩm Hành xổm bên cạnh Bạch Giao Giao, lau nước mắt cho cô, nhưng ngờ Bạch Giao Giao đầu lao lòng .

 

Mặc dù trọng sinh lâu như , nhưng Bạch Giao Giao nhớ kiếp vẫn chút thương tâm, dựa Thẩm Hành mới cảm thấy hơn một chút.

 

Thẩm Hành : "Em sợ trong thôn đàm tiếu, cho em mặc những bộ quần áo như thế ? Em mặc kệ họ gì, em cứ mặc , ai dám đ.á.n.h c.h.ế.t !"

 

Bạch Giao Giao lắc đầu: "Không , em lấy những bông cũ , xem thể dùng cho những khó khăn trong thôn . Vải bên ngoài cũng rách, chắp vá thể thành một chiếc áo mới."

 

Bạch Giao Giao thấy những thứ , nhớ về chuyện kiếp .

 

Thẩm Hành cảm thấy buồn : "Em nỡ như , còn cắt vụn áo bông để cho khác ? Trong thôn ai đáng để em quan tâm đến thế chứ?"

 

"Bà cụ Tô trong thôn , hôm nay em thấy bà mặc một chiếc áo đơn mỏng manh, đáng thương c.h.ế.t ."

 

Thẩm Hành mím môi: "Bà đáng thương thì liên quan gì đến em."

 

Thẩm Hành qua những tháng ngày đáng thương nhất, ai cũng thấy đáng thương nữa, quy tắc sinh tồn của riêng , hoặc là chịu khổ tranh đấu cầu sinh, hoặc là là c.h.ế.t, thế giới là như .

 

"Bà còn một đứa cháu nhỏ nuôi nữa."

 

Con trai cả của bà cụ Tô c.h.ế.t , con dâu bà nhanh chóng tái giá, để một đứa cháu nhỏ mới đầy tháng cho bà.

 

Những đứa con trai khác của bà cụ Tô đều "tặng" đứa cháu cho nhà giàu thể sinh con, nhưng bà cụ Tô nhất quyết đồng ý, hai đứa con trai còn của bà vốn dẳng chẳng gì, lấy đó cớ, còn phụng dưỡng nữa, đúng lúc cả hai đều ở thị trấn, bình thường về, bà cụ Tô cũng tìm bọn chúng.

 

Trịnh Húc từng giúp bà cụ Tô đòi tiền phụng dưỡng ít , nhưng mỗi đều thất bại trở về.

 

Yêu cầu của bọn họ đơn giản, nuôi già thì , nhưng nuôi thêm một đứa trẻ thì , lời Trịnh Húc cũng gì nữa.

 

Bà cụ Tô c.h.ế.t cũng lùi bước, bây giờ bà một một già yếu nuôi cháu sống qua ngày trong cảnh khó khăn.

 

"Ừm, thì ?"

 

Thẩm Hành nhướng mày.

 

Bạch Giao Giao hôn nhẹ lên gáy Thẩm Hành: "Em vẫn luôn nghĩ, nếu như hồi bé nhiều giúp đỡ thì mấy."

 

Thẩm Hành cụp mắt xuống, thấy khóe mắt ướt át của Bạch Giao Giao, tận hưởng sự xót xa mà cô dành cho .

 

"Anh sống đến bây giờ, câu của em, những khổ cực đây cũng đáng ."

 

Tay Thẩm Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Bạch Giao Giao, Bạch Giao Giao hụt hịt mũi, tiếp tục cắt chiếc áo bông của : "Những kiểu vốn còn thịnh hành nữa, mặc ở trong thôn cũng lạc lõng. Em lấy bông của hai chiếc áo , đủ để hai bà cháu họ sắm một bộ áo bông . Thôn sắp sửa đường, bà cụ Tô khó tránh khỏi cũng tham gia."

 

 

Loading...