Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 160: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 23:24:41
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Diên Cương trở về
Bạch Giao Giao bếp, một lát liền dùng bát bưng bốn quả trứng gà: "Nhà cháu cũng kho gì khác, chỉ là để trêu tức hai bọn họ thôi, mấy quả trứng cầm về cho mấy đứa nhỏ ăn."
"Không !" Trịnh Húc từ chối.
Thẩm Hành nhận lấy bát, đặt lòng Trịnh Húc: "Nhanh lên , cửa đóng thì ấm cũng chạy hết ."
Trịnh Húc nên lời, đành .
"Anh thái độ một chút ." Sau khi , Bạch Giao Giao bắt chước giọng điệu của Trịnh Húc với Thẩm Hành.
Thẩm Hành bật : "Thái độ ích gì ?"
"Cũng đúng."
Bạch Giao Giao bếp, múc bốn quả trứng đặt lên giường đất.
"Được Chí Cao, nghỉ một lát ăn trứng ."
Tô Chí Cao phần quá trầm tính, cháu bé ngoan ngoãn đến mức Bạch Giao Giao bảo gì thì cháu sẽ y hệt, sai sót một chút nào.
Nãy giờ lớn họ chuyện bên cạnh lâu như mà Tô Chí Cao còn ngẩng đầu lên.
Bạch Giao Giao bảo cháu dừng , cháu liền đặt bút xuống ngay.
Tính cách quá mức ngoan ngoãn của Tô Chí Cao, chắc là do rèn luyện mà thành qua bao năm tháng. Bà Tô trông cháu, gì nhiều sức lực như , Tô Chí Cao mà ngoan ngoãn một chút, xảy một chút sai sót, thì cuộc sống của hai bà cháu thể nào tiếp tục .
Bạch Giao Giao cầm lấy chữ Tô Chí Cao tô, tay đứa bé cầm bút còn vững, nhưng thể thấy Tô Chí Cao cố gắng, may mà bút chì chất lượng , thì cháu bẻ gãy mất.
Thẩm Hành "cốc" một tiếng đập vỡ một quả trứng, bóc vỏ đưa cho Tô Chí Cao, Bạch Giao Giao thấy động tác thuần thục của , : "Anh Hành, càng ngày càng dáng một cha đấy."
"Hừ." Thẩm Hành nghĩ bụng, càng ngày càng cảm thấy cái nghề cha .
Sinh con trai con đứa gì!
Tô Chí Cao ăn từng miếng trứng nhỏ, Bạch Giao Giao: "Thím, thím gửi cháu ?"
Tô Chí Cao còn lưu loát lắm, cháu nhiều, cháu thích ở đây, hy vọng thím thể thật sự nhận nuôi cháu, đưa , nhưng thể giải thích rõ ràng.
Tất cả tâm sự hóa thành câu hỏi đầy lo lắng, Bạch Giao Giao mềm lòng: "Cháu yên tâm, thím sẽ để khác đưa cháu ."
Bạch Giao Giao xong, xoa đầu Tô Chí Cao: “Tóc con dài , mai để chú Hành đưa con cắt nhé. Anh Hành , tiện thể cạo đầu luôn cho tiện ăn Tết.”
Thẩm Hành khẽ “ừ” một tiếng.
Bạch Giao Giao suy nghĩ kỹ, nhưng cũng nhớ rõ cha của Tô Chí Cao rốt cuộc là khi nào sẽ về.
Nếu hai ngày tới Tô Chí Cao thể đón , thì còn gì bằng.
Mỗi đêm cô đều mong sáng hôm thể thấy chiếc xe jeep nhỏ chạy làng, ngờ, sáng Chủ Nhật hôm đó xe jeep thật sự đến.
Người ở Thập Lý Thôn ai mà từng thấy xe jeep bao giờ, đến máy kéo còn là đồ công nghệ cao chứ!
Chiếc xe jeep cắm cờ đỏ nhỏ chạy vững vàng con đường sửa sang của Thập Lý Thôn, thẳng tiến đến ngôi nhà cũ của bà Tô.
Cả làng tin đều kéo đến xem, chiếc xe jeep dân vây quanh . Thấy xe dừng ở nhà cũ của gia đình họ Tô, họ còn tưởng là Tô Á Hổ và Tô Á Long thật sự tố cáo Bạch Giao Giao, nên lãnh đạo cấp đến giải quyết việc.
Nào ngờ, từ hàng ghế thứ hai xe bước xuống một . Áo khoác quân đội mặc thấy khác hẳn với lính bình thường. Anh lập tức gõ cửa: “Mẹ! Con về ! Con là Cương Tử đây!”
Giọng Tô Diên Cương kích động nghẹn ngào. Anh dứt lời, bên cạnh mới nhận .
“Ối trời, Cương Tử đó ? Anh c.h.ế.t ?”
“Trời ơi! là !”
Mọi quá đỗi kích động, đến mức quên mất việc báo tin qua đời.
“Cộp cộp cộp!” Tô Diên Cương sốt ruột gõ cửa, còn gọi vợ: “Thúy Thúy, về !”
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-160.html.]
“Ối chao, Cương Tử!” Người hàng xóm của họ cuối cùng cũng chen , “Mẹ mới mất tháng thôi, núi Nam Sơn mà thăm bà !”
“Cái gì?”
Tô Diên Cương sững : “Chú Phúc, cháu…”
“Ôi, nếu cháu về sớm hơn nửa tháng, lẽ còn kịp gặp mặt cuối.”
Mắt Tô Diên Cương lập tức đỏ hoe, loạng choạng, cảnh vệ bên cạnh đỡ lấy: “Thủ trưởng! Vết thương ở chân của ngài lành, để đỡ ngài !”
Mọi Tô Diên Cương gọi là thủ trưởng, trong lòng liền thầm nghĩ, thằng nhóc nên chuyện , chức quan nhỏ .
“Không, viếng !”
Tim Tô Diên Cương đau như cắt. Anh thương khi nhiệm vụ, đồng đội tưởng c.h.ế.t nên vứt ở hiện trường. Ai ngờ mệnh lớn sống sót. Anh chọn cách vùng, bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng tìm cơ hội, liên lạc với tổ chức và cung cấp thông tin tình báo giá trị, lập công lớn.
khi rút lui, chân trúng bom. Vừa mới , ngừng nghỉ mà trở về ngay.
Ai ngờ… vẫn là chậm một bước!
Trong lòng Tô Diên Cương tràn ngập hối hận, dù vết thương ở chân đau nhói, vẫn c.ắ.n răng lên núi.
Thế nhưng trong làng vài kẻ thích xem chuyện vui sợ chuyện lớn, những thể thấu hiểu nỗi đau trong lòng Tô Diên Cương lúc , mà còn khoe mẽ: “Vợ bỏ mấy năm , cũng cần tìm cô nữa .”
“Bịch!”
“Thủ trưởng!”
Tô Diên Cương ngã vật xuống đất, khiến cảnh vệ của sợ đến tái mặt.
Cảnh vệ đó vẫn còn là một trai trẻ, vội đến phát : “Các cái gì , thủ trưởng vốn đang thương, kích động chứ!”
“Cháu trai, cháu đừng vội, mau đỡ Cương Tử về nhà .”
Lý Thời Khánh vội vàng chạy đến, Tô Diên Cương trở về, thực sự cảm thấy thể tin nổi.
Mọi cùng giúp đỡ, đưa Tô Diên Cương về nhà cũ của gia đình họ Tô.
Kết quả vì nhà cũ của gia đình họ Tô nửa tháng ở, chiếc kháng lạnh đến mức đáng sợ, đó còn bằng ngoài tuyết.
“ vẫn nên đỡ thủ trưởng của lên xe thôi!”
Trong xe vẫn còn chút ấm từ động cơ.
“Đỡ về nhà !” Chú Phúc với tư cách là hàng xóm, ưu thế liền thể hiện .
Giờ Tô Diên Cương trở thành thủ trưởng, ai mà chẳng nịnh bợ. Ông mở lời, cảnh vệ lập tức đồng ý: “Làm phiền bác , đồng hương!”
“Phiền hà gì , thằng nhóc là do trông lớn lên mà!”
Mọi vội vàng lúng túng đỡ Tô Diên Cương, kết quả tỉnh .
Anh quanh khung cảnh quen thuộc, nghĩ đến cảnh vật còn đây mà đổi , lòng càng thêm thê lương. Một đàn ông thép mà đất lau nước mắt.
“Được , Cương Tử, đừng nữa. đưa gặp con trai !” Lý Thời Khánh chịu nổi, nhanh chóng cho một niềm hy vọng.
“Con trai? Con trai ?” Tô Diên Cương quả nhiên thu hút sự chú ý, dùng tay lau khóe mắt: “Thúy Thúy sinh cho ?”
Tô Diên Cương ngờ, một đứa con.
“Ừm, lúc cô mang theo đứa bé, là nuôi nấng trưởng thành. Bây giờ tạm thời đang ở nhà một đồng hương trong làng chúng . Đi, đưa qua đó.”
Tô Diên Cương bây giờ trở về, vấn đề sẽ giải quyết dễ dàng. Bằng , việc đứa bé ở thật sự sẽ trở thành một vấn đề.
Tô Diên Cương lập tức dậy: “Chú Khánh, đưa cháu qua đó!”
“Thủ trưởng, cẩn thận chân!”