Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 172: Nhà Đặng Lan ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 23:24:53
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Năm nay con về đây là cố tình chọc tức cha đúng ?!”
Lão Đặng tức đến nỗi cả dậy giường.
Đặng Mẫn lấy chồng, ở nhà chịu đựng đủ điều cũng là bất đắc dĩ, nhưng giờ cô lấy chồng , lưng cũng thẳng lên .
Lời đến nước , cô cũng ưỡn cổ ngẩng đầu lão Đặng: “, con đáng lẽ nên về! Cha chỉ cần một đứa con trai là đủ , còn chúng con, mấy đứa con gái , cha đổi lấy sính lễ xong thì thì !”
Đặng Mẫn lập tức bế Bạch Mãn Lâm đang giường lên: “Anh Hải, thôi, về nhà chúng ! Giờ về vẫn kịp ăn cơm trưa đó!”
Bạch Thế Hải cũng cảm thấy khí gia đình nhà họ Đặng quá ngột ngạt, lúc với tư cách là chồng, thể mất mặt Đặng Mẫn, đành lấy cái áo bông Bạch Mãn Chi cởi mặc cho cô bé, bế xuống giường, cầm cái giỏ Đặng Mẫn thu dọn xong: “Vậy cha , chúng con đến thăm hai .”
Lão Đặng tức đến tím mặt, Bạch Thế Hải khách sáo câu thì còn đỡ, khách sáo một câu như chỉ thẳng mặt lão mà mắng .
“Ấy, em út ?”
Hai chị em Đặng Lan và Đặng Hoa ở trong bếp vốn còn đang đợi Đặng Mẫn chuyện với họ, dù cũng nhiều năm gặp.
Ai ngờ đợi mấy phút, thấy Đặng Mẫn giận dữ ôm con .
“Để chị xem.” Đặng Lan lau tay tạp dề, theo hai khỏi nhà, gọi họ ở đầu ngõ.
“Tiểu Mẫn, hai đứa gì thế? Mãi mới về một chuyến.”
Đặng Lan là chị cả, Đặng Mẫn vẫn kính trọng cô .
Mũi cô cay xè: “Chị cả, chị nãy thấy sắc mặt của Ninh Thúy Thúy thế nào ! Cha cũng , cứ chiều cô ! Cô chỉ là sinh cho ông một đứa cháu trai thôi ? Bọn em, những đứa con gái ruột còn chẳng cái đãi ngộ đó!”
“Ôi dào, con đúng là, cha như ngày một ngày hai, đúng dịp Tết nữa chứ...”
“Chị và Tiểu Hoa thích nhịn thì cứ nhịn , dù em gả xa , em mới chịu cái ấm ức ! Chị cả, chị về , em với Hải đây.”
“Ấy đừng đừng, đừng mà, thế , em cứ qua nhà chị , trời lạnh thế chị để em bụng đói ? Mấy chị em cũng bao nhiêu năm gặp .”
Đặng Lan lấy chồng ngay trong làng, hồi đó lão Đặng cũng ý định giữ một đứa con gái ở làng, để về già, con gái tiện qua đưa cơm chăm sóc ông.
Đặng Mẫn liếc Bạch Thế Hải một cái, Bạch Thế Hải ôn tồn : “Hay là qua nhà chị cả , Mãn Lâm lạnh cóng , mới lên giường một lát, còn ấm bế .”
“Mẹ ơi, con cũng lạnh.”
Một chiếc xe đạp chở cả bốn nhà, chỉ thể để Đặng Mẫn ôm Bạch Mãn Lâm , để Bạch Mãn Chi sườn xe, ở phía gió thổi lạnh cóng.
Đặng Mẫn xót con: “Thế cha , chẳng sẽ nổi giận với chị cả ?”
Mèo Dịch Truyện
“Không , em còn nhớ cửa chứ? Em cứ qua đó là , rể em ở nhà mà.”
Lão Đặng cũng coi trọng con rể Đặng Lan lắm, cho nên con rể cả ngày thường cũng thích đến nhà, hôm nay mùng Hai cũng ở nhà đợi, đến bữa mới qua.
Con gái út nhà họ Đặng là Đặng Hoa thì lấy chồng nhất, đó là một công nhân trấn, nhưng con rể út ngoài năm đầu tiên kết hôn , căn bản bao giờ cùng Đặng Hoa về ăn Tết.
Đặng Mẫn và Bạch Thế Hải gõ cửa nhà Đặng Lan, Tôn Thiệu Quân mở cửa phản ứng đầu tiên là nhận họ, mãi đến khi Đặng Mẫn gọi một tiếng rể, mới vỡ lẽ: “Là Tiểu Mẫn , mau , năm nay về ăn Tết thế?”
Tôn Thiệu Quân đúng là thật thà, cuộc sống của và Đặng Lan chỉ ở mức bình thường trong làng, một đồng tiền bẻ đôi mà tiêu, nhưng cũng đến nỗi đói rét.
Anh thấy hai đến nhà , Đặng Mẫn mặt mày hằm hằm, trong lòng hiểu là chuyện gì.
Đón hai , Tôn Thiệu Quân thích thú bế Bạch Mãn Chi lên bồng bềnh: “ là một đứa con gái ghê, đây ba thằng con trai trong nhà mà đau cả đầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-172-nha-dang-lan.html.]
Đặng Lan m.a.n.g t.h.a.i đầu sinh một con trai, thứ hai sinh đôi hai con trai, Tôn Thiệu Quân khi đó thực sự là tối tăm mặt mũi.
Bạch Mãn Chi còn với : “Chào bác rể, chúc bác năm mới lành, sống lâu trăm tuổi, mạnh khỏe.” Tôn Thiệu Quân càng ngưỡng mộ Bạch Thế Hải hơn.
Bạch Thế Hải : “Thế thì đẻ thêm đứa nữa .”
“Không dám đẻ nữa, đẻ thêm thằng con trai nữa là cái mạng già cũng coi như xong.”
Tôn Thiệu Quân thêm củi bếp lò: “Một lát nữa hai còn qua nhà bố vợ ăn cơm ? Hay là cứ ở đây một bữa .”
Tôn Thiệu Quân thực sự là lười qua đó, bố vợ đối xử với hờ hững cũng chẳng , là con rể thì .
Quan trọng là thằng em trai và em dâu của Đặng Lan , bọn họ đúng là kiêu ngạo đến tận trời.
Nếu vì sống chung một làng, cũng sẽ giống Đặng Mẫn, cần thiết thì tuyệt đối đến nhà.
Bạch Thế Hải khổ: “Hai vợ chồng em về đó , nhưng rể thì cứ , đừng bận tâm đến chúng em, chúng em ấm một lát sẽ .”
Thật sự quá đáng thương, Đặng Mẫn giận dỗi bỏ , lão Đặng và Đặng hề một lời níu kéo.
“Ấy, đừng mà. Chị em gọi em qua đây đúng ? Hai đứa mà thì ăn thế nào với chị em đây.”
Tôn Thiệu Quân giữ Bạch Thế Hải : “Hai đứa đừng ngại nhé, thái hai món mồi nhắm. Món ngon thì , nhưng sứa biển thì đủ ăn.”
Món đó là nước, kéo lên một mớ lớn, rẻ lắm, như nhặt của rơi .
Bạch Thế Hải và Đặng Mẫn vẫn còn ngại ngùng, đến bữa cơm, Đặng Lan trở về.
Cô trở về để gọi Tôn Thiệu Quân ăn cơm, mà là giận dỗi về.
“Chị cả, chị thế?” Đặng Mẫn rõ mà vẫn hỏi, là cha cô Ninh Thúy Thúy chọc tức thì là gì.
“Cha đúng là chiều Ninh Thúy Thúy quá mức , cô chị giữ em , còn sai chị sang đây đòi hộp sữa mạch nha em mang đến, cha còn hùa theo nữa chứ.”
Đặng Lan thực sự tức giận.
Cô bỏ dở công việc trong tay mà , mặc dù đó chắc chắn sẽ xin để kết thúc chuyện, nhưng Đặng Lan thực sự thể mở lời đòi hộp sữa mạch nha.
“Chị cả, chị ở ăn cơm cùng , đợi ăn xong thì chị cứ mang hộp sữa mạch nha về là .” Đặng Mẫn vốn dĩ cũng định mang mấy thứ về, chỉ là nuốt trôi cục tức.
“Em xem chị thấy em nên cho, cho thì cũng miệng Ninh Thúy Thúy hết, cha còn uống chút nào ?”
Những chuyện Đặng Lan trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng cũng đành chịu.
“Thôi , nãy chị còn khuyên em cơ mà. Chị cả, em tiện mang theo một con gà mái già, chị cầm một món, chúng ở nhà chị ăn một bữa thật ngon.”
Đặng Lan đang lo ở nhà gì để đãi Đặng Mẫn, nghĩ bụng con gà mà mang về nhà đẻ thì cô cũng chẳng ăn, bèn gật đầu: “Em đợi nhé, lát nữa là thể món ngay!”
“Em với chị bếp chuyện.”
Đặng Mẫn và Đặng Lan hai bếp, Tôn Thiệu Quân liền bưng một đĩa sứa biển ngoài.
“Em cha xem, để em rể nghĩ chứ, thật là mất mặt quá ,” Đặng Lan trong lòng cảm thấy mất thể diện, nhưng hỏi: “Nhà họ Bạch năm nay phát tài ? Sao cả gà lẫn sữa mạch nha thế , chiếc xe đạp , lẽ cũng là nhà em tự mua ?”
“Không phát tài , là tiền Thế Ba học nghề bên ngoài kiếm .”
Đặng Mẫn cũng thật với Đặng Lan, Đặng Lan một nghĩ: “Ừm, thời đúng là tay nghề vẫn giá trị! Em thế cũng coi như là khổ tận cam lai .”