Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 177: --- Đến hậu sơn sao?
Cập nhật lúc: 2025-10-19 23:24:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Giao Giao đặt tay lên vai Thẩm Hành, khước từ vẻ mấy thành thật.
Thẩm Hành nhận sự đồng thuận ngầm của Bạch Giao Giao, liền trở nên bạo dạn hơn.
“Anh Hành......” Bạch Giao Giao giọng run run, cô , “Không biện pháp, lỡ thai thì ?”
Thẩm Hành giọng đầy mê hoặc: “Giao Giao, ngoan nào. Sẽ m.a.n.g t.h.a.i .”
Bạch Giao Giao mắt còn ngơ ngác, Thẩm Hành nhân tiện ấn cô xuống bàn.
Thẩm Hành cúi đầu xoa xoa má Bạch Giao Giao an ủi, khóe mắt Bạch Giao Giao ướt, nắm chặt hai bàn tay, nhưng vẫn lời Thẩm Hành.
Thẩm Hành dường như phấn khích, Bạch Giao Giao cảm nhận cảm xúc mãnh liệt từ , nhưng dù đây cũng là bên ngoài, cảm giác kích thích khiến Thẩm Hành thể "tận hưởng" trọn vẹn như ở nhà, song thời gian vẫn đủ dài khiến Bạch Giao Giao căng thẳng đến mức tim gần như nhảy khỏi lồng ngực.
Thẩm Hành xong việc, mặt lộ vẻ mãn nguyện, dỗ dành Bạch Giao Giao: "Giao Giao ngoan quá, đợi Hành về nhà sẽ mua đồ ngon cho em ăn."
Bạch Giao Giao vội vàng dùng hai tay mặc quần áo, lườm Thẩm Hành một cái: "Ghét , đồ lưu manh thối!"
“Lần đợi trời ấm hơn, hai đứa núi thử xem ?”
Lời của Thẩm Hành khiến Bạch Giao Giao sợ đến mức mắt trợn tròn. Thẩm Hành hôn lên trán cô, bế Bạch Giao Giao từ bàn xuống, đặt cô lên ghế: "Sao ?"
“Anh Hành! Anh mà còn bậy nữa là em thèm chuyện với !” Bạch Giao Giao c.ắ.n Thẩm Hành một cái, nhưng sợ bây giờ đang ở chung với khác, chê .
Bạch Giao Giao đành nhịn, nắm nắm đ.ấ.m nhỏ đ.á.n.h vai Thẩm Hành một cái, nhưng cô chẳng chút sức lực nào, mà Thẩm Hành đang mặc chiếc áo khoác bông lớn cô mới cho năm nay, cú đ.ấ.m với Thẩm Hành chẳng khác nào gãi ngứa.
“Được ,” Thẩm Hành nắm lấy tay Bạch Giao Giao, thu dọn ôm cô lòng, “Nếu em ngoan, sẽ đưa em .”
Bạch Giao Giao nghiến răng, tên còn đắc ý nữa chứ!
Thở dài một , cô đ.á.n.h trống lảng: “Hai đứa đây lâu như , đến giờ ?”
Mèo Dịch Truyện
Thôn Thập Lý bên , mùa đông vì trời sáng muộn nên cũng muộn, thế nên nghỉ trưa, ăn cơm xong trò chuyện vài câu là tiếp tục việc.
Thẩm Hành : “Em đang giục đấy ? Muộn thì muộn, chồng em vẫn còn đói bụng mà. Hơn nữa, vợ từ xa chạy đến đưa cơm cho , chẳng lẽ ở bên em thêm chút nữa ?”
Thẩm Hành ôm Bạch Giao Giao đùi, vẻ mặt lưu manh, một tay ôm eo Bạch Giao Giao, một tay mở hộp cơm, chẳng chậm trễ chút nào.
Bạch Giao Giao : “Anh buông em , lỡ đến gọi , thấy hai đứa thế sẽ linh tinh đấy.”
“Em yên tâm , ai dám đến .”
Thẩm Hành mở nắp hộp cơm, thấy bên trong Bạch Giao Giao đựng đầy một hộp thịt kho tàu, là thịt ba chỉ chuẩn, miếng thịt vặn, trong veo, ước chừng hộp thịt nửa cân.
Cơm bên thịt ngấm nước sốt kho tàu, nấu mềm đúng ý Thẩm Hành.
Thẩm Hành đưa một miếng thịt đến miệng Bạch Giao Giao, Bạch Giao Giao lắc đầu: “Em ăn ở nhà , ăn nhanh . Khẩu phần ăn ở chỗ các kém thật đấy, ăn nhiều .”
Thẩm Hành : "Có lương thực mà ăn là , chỉ là mỗi chỉ một cái bánh bột ngô hấp, chẳng đủ nhét kẽ răng, bảo nộp tiền để thêm chút nữa mà họ còn chịu."
Bạch Giao Giao , thấy Thẩm Hành ở đây mà còn ăn đủ no: “Hay là ngày nào em cũng qua đây đưa cơm cho nhé, hôm nay em thử , đạp xe đến đây còn đầy một tiếng đồng hồ.”
Làng Hướng Dương và làng Thập Lý cạnh , thực quá xa, nhưng bờ biển của làng Hướng Dương vài ngọn đồi nhỏ chắn ngang, trong làng họ đều sống sườn đồi, làng khác đến bờ biển của làng họ thì vòng một đoạn đường xa quanh chân núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-177-den-hau-son-sao.html.]
“Đừng đến nữa, em xem em lạnh cóng . Chẳng chỉ còn nửa tháng nữa thôi , thoáng cái là qua .”
Mu bàn tay Bạch Giao Giao vẫn đỏ ửng, vì sưởi ấm hơn một chút mà trở trắng mịn như búp hành tây lúc ban đầu.
Thẩm Hành từng nếm trải khổ cực, tuy sống nửa năm sung sướng bên Bạch Giao Giao, nhưng những ngày tháng ở xưởng nuôi trồng rong biển bên , cũng quá khó khăn.
“Không .”
Bạch Giao Giao dựa sát lòng Thẩm Hành hơn.
Thẩm Hành ôm chặt Bạch Giao Giao, tranh cãi nữa, chỉ : “Không lời đúng ? Xem là hậu sơn chơi với Hành ?”
Bạch Giao Giao lập tức đỏ bừng mặt, chủ đề về, cô há môi mãi nên lời, cuối cùng mới lắp bắp: “Anh...... bắt nạt !”
“Anh bắt nạt em thì bắt nạt ai? Em còn đến nữa ?” Thẩm Hành nâng cằm Bạch Giao Giao lên, Bạch Giao Giao đầu chỗ khác: “Không đến thì thôi!”
Thẩm Hành lúc mới hài lòng bắt đầu ăn cơm.
Ăn no xong, Thẩm Hành lau miệng: “Đi, đưa em về.”
“Em tự về là , Hành, chiều chẳng còn việc ?”
Bạch Giao Giao chậm trễ Thẩm Hành, nhưng Thẩm Hành chống nạnh : “Hậu sơn.”
Bạch Giao Giao mím môi, nhăn mũi, vẻ mặt hậm hực.
Thẩm Hành nhịn cong môi: “Đi nhanh , chậm trễ bao nhiêu công sẽ bù là , chút việc vặt chồng em còn chẳng khó gì .”
Hai làng khác, bao gồm cả làng Thập Lý năm ngoái, đều đưa lao động giỏi sang bên , năm nay Thẩm Hành đến, tùy tiện thôi cũng hơn hẳn mấy cô bé mười bốn, mười lăm tuổi từ làng khác gọi đến.
Thẩm Hành để Bạch Giao Giao phía xe, ở đằng chắn gió, Bạch Giao Giao còn lạnh như lúc cô tự đạp xe đến đây nữa.
Cũng may là Thẩm Hành chở cô về, vì một đoạn là đường núi, Bạch Giao Giao xuống dốc để đến, tuy đường trơn trượt, nhắm mắt là cứ thế lao xuống, nhưng lên dốc thì đạp khó, dễ trượt bánh, xe mà trượt ngược xuống thì thật sự là tiêu đời.
Con đường núi còn hẹp, theo hình chữ Z cũng , những đoạn đặc biệt dốc, hai chỉ thể xuống xe bộ.
Bạch Giao Giao thở hổn hển, ngước mắt Thẩm Hành đang dắt xe đạp, miệng thở một làn khói trắng.
Cô Thẩm Hành trêu chọc chuyện hậu sơn nên giận lắm, trong lòng nghĩ cách trả đũa, bèn : “Anh Hành, mệt ? Có vì nãy...... bây giờ hết sức ?”
Thẩm Hành , đầu tiên nhíu mày , giãn ngay, nhướn mày với Bạch Giao Giao: “Em núi tìm một cái hang đá xem thử Hành bây giờ còn sức lực ?”
“Không !”
Bạch Giao Giao nhanh vài bước, Thẩm Hành, nhưng vì leo núi quá lâu, cô mới là hết sức, mấy bước Thẩm Hành đuổi kịp.
“Em lên xe , đẩy em lên.”
“Không cần , em tự ......”
“Chỉ còn cái dốc thôi, qua là , nhanh lên.”