Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 52:: Mua sách ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 10:24:30
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Hành ha hả: “Em còn tin, bây giờ bên ngoài loại 'bắt cóc' đó, họ chỉ cần vỗ một cái đầu em, là em sẽ ngơ ngơ ngác ngác theo , đến khi em tỉnh , phát hiện đang ở trong núi sâu, gọi trời thấu gọi đất chẳng , xem em thế nào.”
Thẩm Hành dọa Bạch Giao Giao, nào ngờ mặt cô hề chút sợ hãi nào, còn đầu thèm để ý đến , chỉ để cho một cái gáy im lìm.
Họ khởi hành từ lúc trời còn tờ mờ sáng, đến khi tới huyện thành, hơn mười giờ.
Chiếc xe tải dừng giật mạnh một cái, Bạch Giao Giao ngủ lúc nào, liền xóc nảy mà tỉnh giấc.
“Anh Hành, chúng đến nơi ?”
“Đến .”
Thẩm Hành đỡ Bạch Giao Giao xuống xe, cùng những từ kho lương thực cân đo, mặt là vẻ trầm hiếm thấy.
Lúa mì của Thập Lý Thôn cân đo mất cả buổi sáng, đến hơn hai giờ chiều mới ghi chép xong.
“Cái công việc quái quỷ gì thế , bảo đội trưởng thể nào bụng đến mức cho hai đứa lên thành phố dạo chơi mà.”
Đến Thẩm Hành còn mệt bở tai, lau mặt: “Đi thôi, Hành dẫn em ăn quán ăn quốc doanh.”
Dù bây giờ ngày dài, Thẩm Hành ước tính, nếu về làng khi trời tối, ít nhất năm giờ xuất phát, giờ cũng còn nhiều thời gian, gì cũng khẩn trương.
Bạch Giao Giao ngắm cảnh, lúc ngay cả huyện thành cũng phát triển, đường lớn ở trung tâm huyện tuy rộng nhưng ven đường cỏ cây mọc um tùm, những ngôi nhà đất nhỏ mang những nét riêng, quy hoạch, xám xịt, lộn xộn.
Mèo Dịch Truyện
“Đi xa thế gì, với em là trong huyện thành kẻ bắt cóc ?”
Người phố huyện quả thật đông hơn trấn, Thẩm Hành kéo cô vợ nhỏ của gần hơn một chút.
“Cả con đường , là trông đáng nghi nhất.” Không thấy đều né tránh ?
Bạch Giao Giao dứt lời, Thẩm Hành nhướng mày: “Bây giờ mới , thì muộn .”
Giữa ban ngày ban mặt, Bạch Giao Giao lười biếng chẳng thèm để ý đến sự trêu ghẹo của Thẩm Hành.
Hai quán ăn, Bạch Giao Giao liếc giá cả, bất cứ món xào nào dính chút thịt cũng một đồng một món, món hầm thì còn đắt hơn.
“Muốn ăn gì, gọi .”
“Ăn bánh bao thôi.”
Bạch Giao Giao giá, thấy ăn bánh bao nhân thịt là kinh tế nhất, đơn giản tiện lợi, ăn xong là ngay, tiết kiệm thời gian đến cửa hàng cung tiêu, cô còn nhiều thứ mua lắm.
“Đồ keo kiệt.”
Thẩm Hành theo ý Bạch Giao Giao gọi sáu cái bánh bao nhân thịt, gọi thêm một nồi gà hầm nấm và một đĩa cải xào, tổng cộng hết tám đồng hai hào.
Bạch Giao Giao sờ sờ tiền trong tay, cô tổng cộng chỉ cầm hai mươi đồng, ăn một bữa cơm hết hơn một nửa .
Thẩm Hành khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Giao Giao nhăn như cái bánh bao: “Anh mời em ăn.”
“Anh lấy tiền ?”
Bạch Giao Giao nhớ, mới nửa tháng cô đưa cho Thẩm Hành năm đồng tiền dằn túi, đó tiền bán kẹo mạch nha, đều là khi Vương Phúc Thuận đưa cho Thẩm Hành thì đưa luôn cho cô, kịp ấm tay.
Thẩm Hành tinh quái: “Anh tự thể kiếm thêm chút tiền ? Anh đường đường là đàn ông, lẽ nào ngay cả một chút tiền riêng cũng ?”
Đi ăn cơm với vợ, để vợ trả tiền, còn thể thống gì nữa!
Thẩm Hành móc tiền từ túi đãi cơm, mặt đầy vẻ tự hào.
Bạch Giao Giao cái bộ dạng “ đáng giá” đó của , tức buồn .
Chẳng mấy chốc món ăn dọn hết, quán ăn quốc doanh thì khỏi , khẩu phần ăn đầy đặn, hơn hai giờ mới ăn cơm, Bạch Giao Giao ăn nhanh hơn hẳn.
Có Thẩm Hành ở đó, thể nào chuyện thừa cơm lãng phí, hai ăn no căng bụng ở quán ăn quốc doanh, hỏi đường đến cửa hàng cung tiêu, coi như dạo bữa ăn, bộ hơn mười phút đến nơi.
Cửa hàng cung tiêu ở huyện quả là khác với trấn, những quầy kính đó lau chùi sáng bóng loáng.
Để chuẩn cho lễ hội, Bạch Giao Giao mua ít đồ ăn, các loại rau củ ở đây khiến cô hoa cả mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-52-mua-sach.html.]
“Ây, Thẩm Hành, đến đây. Đây là vợ ?”
Người bán thịt lợn ở đây là nhân viên bán hàng, mà là một đồ tể mặc chiếc tạp dề màu xanh đậm, thấy Thẩm Hành, mắt sáng rực lên.
Anh tên là Tôn Thành, thịt lợn Bạch Giao Giao dùng ruốc chính là do Thẩm Hành liên hệ lấy từ chỗ .
Trước đây cũng là trấn Hổ Sơn, giờ việc ở nhà máy liên hiệp thịt huyện, đơn vị cử đến cửa hàng cung tiêu giao hàng.
“Đến đây giao lương thực,” Thẩm Hành thịt lợn bày mặt: “Còn miếng nào ngon ?”
Họ đến đây buổi chiều, thịt ngon sớm mua hết .
“Này em, còn thịt lợn , đây là chiến hữu cũ của , hiếm hoi lắm mới lên huyện một chuyến.” Tôn Thành gọi nhân viên bán hàng bên cạnh, thịt ngon nhất chắc chắn mấy bán hàng chọn mất .
Người bán hàng cũng khá quen với Tôn Thành, xách một xâu thịt ba chỉ từ trong quầy: “Lão Tôn mở miệng , mà chứ?”
Tôn Thành nhận lấy, giải thích: “Cậu loại nào, mai sẽ mang cho một lô hơn. Chiến hữu của đang cần gấp, ưu tiên cho .”
“Cảm ơn Tôn.” Thẩm Hành nhận lấy xâu thịt ba chỉ, miếng thịt vuông vắn, nạc mỡ đan xen, là là phần ngon nhất.
“Anh em trong nhà gì chứ. Cậu còn gì nữa , cần cùng dạo một vòng ?”
“Không cần , những thứ cần mua ở bên mua hết .”
Ngoài đồ ăn, Bạch Giao Giao một mua hai mươi cân sợi len, là màu , chất lượng tuyệt hảo, cuối cùng cô đủ tiền, vẫn là Thẩm Hành móc “quỹ đen” trả.
Thẩm Hành khách sáo vài câu với Tôn Thành, dẫn Bạch Giao Giao khỏi cửa hàng cung tiêu.
“Em còn gì nữa ?”
“Anh Hành, chúng đến trạm thu mua phế liệu , xem sách giáo khoa nào bán .”
“Mua sách?”
“ , em là sẽ dạy chữ nghĩa ? Chúng lên huyện một chuyến dễ dàng gì, Hành, trạm thu mua phế liệu ở ?”
“Hỏi thăm là thôi.”
Chỉ cần chịu khó hỏi, chỗ nào là tìm .
Người gác cổng trạm thu mua phế liệu là một ông lão mặt đầy rỗ, thấy hai họ tay đến, liền nghiêng mặt hỏi: “Làm gì đấy?”
“Thưa ông, cháu mua sách.”
“Mua sách? Mua sách gì?” Ông lão cảnh giác Bạch Giao Giao.
“Sách giáo khoa cấp hai, cấp ba.”
“Chỗ loại ,” ông lão lúc mới thở phào nhẹ nhõm, “Hôm nay đúng là trùng hợp, một 'trắng trẻo' khỏi, là bán sách, mà còn bán với giá giấy vụn, là cố ý trêu chọc lão già .”
“Anh bây giờ ở ?”
“Đi , ai mà chứ.”
“Thưa ông, ông thấy về phía nào ạ?”
Bạch Giao Giao năng lễ phép và nhẹ nhàng, ông lão vui vẻ chỉ cho cô một hướng: “Đi về phía đó , nhưng chắc cháu đuổi kịp .”
Bạch Giao Giao và Thẩm Hành khỏi trạm thu mua phế liệu, ngã ba một đường lớn một đường nhỏ.
“Cứ thử đường xem.” Thẩm Hành nghĩ, ôm một đống sách, còn là một gã trai trẻ “trắng trẻo”, chắc bao xa, đ.á.n.h cược xem con đường nhỏ đó.
Con đường nhỏ đó vài bước đến mấy dãy nhà, con hẻm hẹp đến mức ngột ngạt, Bạch Giao Giao dám tiếp trong.
Họ dừng chân, liền thấy từ căn nhà gần nhất vọng từng tiếng ho khan, và một giọng đàn ông: “Mẹ, , con thêm chuyến nữa, bán theo giá giấy vụn cũng !”
Bạch Giao Giao , liền vội vàng gõ cửa.