Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cưới Lại Anh Ở Thôn Đông Và Cùng Nhau Làm Giàu - Chương 53:: Đứa trẻ bị buôn bán ---
Cập nhật lúc: 2025-10-19 10:24:31
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Hành gõ cửa, đàn ông bước từ bên trong đúng như lời ông lão miêu tả, hình gầy gò, mặt mày xanh xao, kính cận dày cộp, qua là sách đến hỏng cả mắt.
Người đàn ông trong nhà thấy Thẩm Hành hung tợn, phản ứng đầu tiên là “rầm” một tiếng đóng cửa , nhưng Thẩm Hành giữ chặt.
“Các là ai, gì?!”
Người đàn ông vô cùng hoảng loạn, lẽ là Thẩm Hành dọa sợ.
Bạch Giao Giao vội vàng giải thích: “Đồng chí, ông cụ ở trạm thu mua phế liệu bán sách, mua, bán ?”
Người đàn ông đ.á.n.h giá Bạch Giao Giao một lượt, hiểu tại con thỏ trắng vô hại như thế cùng một đàn ông như .
Anh sửng sốt, kích động: "Là ! Cô mua sách ?"
" mua sách giáo khoa cấp hai, cấp ba, chỗ ?"
"Cô đợi chút!"
Người đó vội vã chạy nhà, ôm một chồng sách.
Bạch Giao Giao cúi đầu , trong đống sách chỉ sách giáo khoa, mà còn vài quyển vở ghi chép. Bạch Giao Giao tiện tay lật , bên trong đều là những dòng bút tích và ghi chú dày đặc.
"Những quyển sách quan trọng với , nếu thực sự hết cách , sẽ bán ."
Người đó vẻ chán nản: "Vô dụng nhất là kẻ thư sinh, bệnh , chỉ còn từng đồ thôi."
Nước mắt chực trào , ban đầu tưởng Thẩm Hành đến đòi nợ. Anh vay mượn khắp nơi , giờ còn cách nào, chỉ thể trơ mắt bệnh tật triền miên.
"Những thứ lấy hết, bao nhiêu tiền?"
"Cô cứ tùy ý trả ."
Bạch Giao Giao liếc Thẩm Hành, sờ túi : "Chúng chỉ còn mười đồng thôi, đưa hết cho ."
"Cái ... cái !"
Người đó kích động, Bạch Giao Giao lấy tiền : "Anh đúng , sách vẫn ích. Mẹ bây giờ bệnh, chỉ là khó khăn tạm thời thôi, tin sẽ vượt qua ."
Chỉ cần sách, Bạch Giao Giao thành tích của chắc chắn tệ.
Hai năm nữa thi đại học, chính là cơ hội "cá chép hóa rồng".
"Cảm ơn cô."
Đã lâu ai với những lời như , đó nhận tiền, còn cúi chào Bạch Giao Giao một cái.
Trong mắt , những quyển sách của giá trị hơn mười đồng nhiều.
nếu bán cho trạm thu mua phế liệu, chúng cũng chỉ là mấy xu tiền giấy vụn.
Bạch Giao Giao hành động bất ngờ của cho giật , vội vàng : "Chúng đây."
Thẩm Hành theo Bạch Giao Giao: "Hay thật, em cùng đến huyện, hóa là để tìm khuân vác ."
Thẩm Hành cõng đồ mua ở cửa hàng cung tiêu lưng, phía còn ôm một chồng sách dày cộp.
"Người khác còn cho ."
Một câu của Bạch Giao Giao khiến Thẩm Hành á khẩu.
Mãi một lúc mới : "Chỉ khi nào cần dùng đến thì em mới ngọt miệng thôi."
Bạch Giao Giao mỉm với Thẩm Hành, Thẩm Hành cam tâm tình nguyện "cửu vạn" cho cô.
Về nhà hai cách. Một là về hướng khỏi thành phố, nếu gặp xe tiện đường thì xin nhờ một chặng, tùy vận may, nhưng tiện lợi.
Cách còn là đến bến xe khách, bắt chuyến xe duy nhất về thị trấn buổi tối, đó họ sẽ bộ về làng.
Họ định về phía bến xe khách, nhưng thấy một tiếng thét chói tai.
Bạch Giao Giao khỏi qua, thấy một phụ nữ thần sắc hoảng loạn, ba mươi tuổi, mặt va đó, vết m.á.u đỏ tươi còn dính đầy bùn đất lau sạch.
Cô lờ đờ, như một điên, gặp ai cũng hỏi: "Anh thấy con trai ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-cuoi-lai-anh-o-thon-dong-va-cung-nhau-lam-giau/chuong-53-dua-tre-bi-buon-ban.html.]
Bạch Giao Giao lắc đầu : "Thật đáng thương, ba ngày , đứa bé đưa ."
Bạch Giao Giao hỏi thăm: "Là con của cô mất ?"
"Phải đó, nhà họ ở , tìm đến đây mấy , ban đầu chúng cũng giúp tìm, tìm cả ngày thấy. Nghe gần đây kẻ bắt cóc trẻ con, nhà họ là con trai, chắc chắn là bắt ."
Người phụ nữ điên đó hỏi đến mặt Bạch Giao Giao, khoa tay múa chân: "Em gái, em thấy con trai chị , thằng bé bé thế , mặc cái áo khoác vàng nhỏ."
Bạch Giao Giao rõ khuôn mặt phụ nữ, đôi mắt đỏ hoe sưng húp đầy tơ máu, bao nhiêu .
Bạch Giao Giao c.ắ.n môi , nỡ lắc đầu, phụ nữ tiếp tục về phía .
"Thật đáng thương mà."
Người bên cạnh bóng lưng phụ nữ, lắc đầu thở dài.
"Nhiều ngày như , tìm nữa ."
"Kẻ bắt cóc trẻ con nên xuống mười tám tầng địa ngục, gây cái nghiệp !"
Người phụ nữ loạng choạng bước , "Rầm" một tiếng ngã xuống đất, dường như cú ngã rút cạn hết sức lực trong cô , cô sấp đất thút thít .
Bạch Giao Giao thấy đành lòng, nhưng bất lực.
Cô nắm tay áo Thẩm Hành: "Anh Hành, chúng thôi."
Cô nỡ thêm nữa, đành nén lòng cùng Thẩm Hành bỏ .
Bến xe khách đông nghịt , lúc xe khách nhỏ là một thứ hiếm hoi, một chuyến xe qua mấy thị trấn lân cận.
Bạch Giao Giao đám đông chen lấn, mới hồn sự nặng nề , thở hắt một .
"Mỗi một phận, chuyện thể gì . Ngay cả gia đình họ còn cách, chúng là ngoài càng giúp gì."
Thẩm Hành an ủi.
"Ừm."
Có Thẩm Hành che chắn, khi xe khách đến, Bạch Giao Giao là đầu tiên chen lên xe.
Những khác chen chúc như cá mòi, những chen lên đều thở phào nhẹ nhõm, những chen thì mặt mày thất vọng, thậm chí còn c.h.ử.i thề.
Bạch Giao Giao cạnh một cặp vợ chồng đang ôm con, đứa bé còn nhỏ nữa, nhưng vẫn ôm chặt.
Người phụ nữ mệt đến vã mồ hôi, đàn ông bên cạnh liền bế lấy đứa bé.
Bạch Giao Giao liếc khi họ trao đứa bé, đứa bé nhắm nghiền mắt, vẻ khó chịu, chắc là bệnh đang ngủ.
Thương lòng cha , Bạch Giao Giao nhớ đến , động lòng trắc ẩn, dậy nhường chỗ: "Chị ơi, chị đặt cháu chỗ ."
Mèo Dịch Truyện
Theo lý mà , nhường chỗ, nhường chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết.
Ai ngờ đàn ông : "Không cần , cảm ơn cô nhé, cháu chúng tự ôm ."
Bạch Giao Giao ngờ diễn biến như , lập tức ngẩn .
" ý gì khác, cháu bé bệnh nặng thế , hai chị ôm thế cũng thoải mái ."
"Thật sự cần ."
Người đàn ông lạnh lùng, dường như còn chút khó chịu vì Bạch Giao Giao xen chuyện của .
Bạch Giao Giao lòng coi như "gan lừa phổi chó", trong lòng mắng xen chuyện bao đồng gì, cũng đáng đời.
Thẩm Hành đầy một bụng tức giận: "Mày đo điều ? Cho mày thể diện đấy ?"
Tiếng gầm lên khiến cả xe đều về phía .
Người phụ nữ thấy , vội vàng xin : "Anh bạn, thật sự xin , chồng tính nó như thế. Em gái , cảm ơn ý của em, em một chỗ dễ , chúng khỏi thành phố là xuống xe , em đừng bận tâm chúng ."
Bạch Giao Giao "ừm" một tiếng, cũng gì thêm.
Chuyện nhiệt tình thờ ơ, một còn đủ ?