Trần Cổ Vân sững sờ, khẽ nhíu mày,  vẻ một bậc trưởng bối yêu thương con cháu, "Dao Dao , những chuyện  cháu đều  quyền  , bác chỉ là  cháu hiểu A Trầm hơn thôi."
 
Người đàn bà lắc đầu, miệng lưỡi ngọt ngào nhưng lòng  độc ác, "Thân thế của nó thật khổ sở,  sinh   suýt   ruột ruồng bỏ, may mà   và bố nó bảo vệ, nếu  đứa trẻ   sớm    điên đó g.i.ế.c c.h.ế.t ."
 
Từng câu từng chữ đều đang nhắc nhở Thời Tinh Dao rằng Chu Trầm và    đều là những kẻ điên.
 
Khi  ruột   phát điên,   g.i.ế.c chính con ruột của , Chu Trầm thừa hưởng gen thần kinh của bà , cũng   một  bình thường.
 
"Nếu Chu phu nhân  tiếp tục ,  ơn  cho  khác , cháu   ." Thời Tinh Dao lạnh lùng , "Bác  thật sự thông cảm cho A Trầm   mục đích khác, chỉ  bác rõ."
 
" đương nhiên là vì nó ,    mục đích khác." Trần Cổ Vân  vạch trần bộ mặt từ bi giả tạo, tức giận phản bác.
 
"Nếu bác thật sự vì   , thì  nên  lưng A Trầm mà  về  ruột của   như ."
 
Thời Tinh Dao ngước mắt, đôi mắt sâu thẳm  chằm chằm  đàn bà  mặt, thong thả : "Cháu  tin    nào  vô duyên vô cớ ruồng bỏ con , cho dù là   vấn đề về tinh thần thì vẫn  tình mẫu tử đối với con. Bác   đả động đến nguyên nhân trong đó, đổ hết  lầm lên đầu  ruột của Chu Trầm."
 
"Rốt cuộc bác là đau lòng cho  ,   bôi nhọ  ?"
 
Suy nghĩ độc ác  phơi bày rõ mồn một, Trần Cổ Vân  chằm chằm  mắt Thời Tinh Dao, sắc mặt  đổi.
 
Bà  cứ nghĩ Thời Tinh Dao lớn lên ở thành phố nhỏ,  từng trải sự đời, cũng  hiểu những âm mưu đấu đá trong giới hào môn, nhưng bây giờ xem , là bà   đ.á.n.h giá thấp cô gái  .
 
"Dao Dao, cháu    hiểu lầm điều gì , bác thường xuyên đến trại tâm thần thăm nó, A Trầm trong mắt bác, chẳng khác nào con ruột,  bác  thể hại nó chứ?" Trần Cổ Vân tiến lên một bước, nắm lấy tay cô gái, vẻ mặt tổn thương.
 
Một bóng  đen sẫm bước  phòng khách, Chu Trầm đẩy cửa tiến , đập  mắt  chính là cảnh tượng .
 
Trần Cổ Vân,  đàn bà mà cả đời  căm ghét nhất, đang nắm lấy tay cô gái của , trông thật  mật.
 
Người đàn ông chau mày thật chặt, đáy mắt xẹt qua một tia căng thẳng và sợ hãi.
 
Từ khi  Trần Cổ Vân đến biệt thự,  lập tức buông công việc trong tay chạy về nhà,   Dao Dao   những lời lẽ tồi tệ từ miệng bà , nhưng  ngờ vẫn là muộn .
 
Đồng tử Chu Trầm dần trở nên lạnh lẽo, Dao Dao    bao nhiêu ? Có  thấy những lời lẽ khó  miêu tả về  ? Có  đoạn quá khứ khó  của  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-treu-choc-nam-than-cua-minh/chuong-115-lo-tay-roi.html.]
 
Người đàn ông đột nhiên mất hết dũng khí  cô, sợ thấy sự chán ghét trong mắt cô.
 
"Sao hôm nay   kết thúc công việc sớm thế?" Thời Tinh Dao mỉm  rạng rỡ bước tới, chạm nhẹ  ngón tay lạnh buốt của .
 
Chu Trầm ngước mắt  cô gái, ánh mắt cô    khác gì ngày thường, trong lòng   chắc chắn,   Trần Cổ Vân   với cô bao nhiêu.
 
"Bác Trần  mới đến  một lát."
 
Trần Cổ Vân  , giả bộ vẻ mặt từ ái, "A Trầm cháu  việc vất vả , cháu..." Bà  còn   tiếp, nhưng Thời Tinh Dao ngắt lời bà , " bác Trần sắp  về ."
 
Trần Cổ Vân: "..." Bà  bao giờ     chứ.
 
Chưa kịp   những lời  , trong lòng Trần Cổ Vân  bất mãn, bà  cầm chiếc hộp đặt  bàn  tới, dù  thể ly gián mối quan hệ của hai  họ, thì cũng  khiến họ khó chịu trong lòng.
 
Nỗi ám ảnh tâm lý thời thơ ấu của Chu Trầm đều đến từ bà , nếu Thời Tinh Dao giữ món quà của bà  bên , để Chu Trầm  thấy  lúc  nơi,    sẽ nghĩ thế nào.
 
"Dao Dao , món quà  là bác đích  chọn lựa kỹ càng cho cháu, đại diện cho lời chúc phúc của bác dành cho hai đứa, cháu dù  thích cũng  nhận tấm lòng của bác nhé."
Mèo con Kute
 
Thời Tinh Dao  vẻ mặt giả tạo của bà ,   nên tìm lý do gì để từ chối một cách khéo léo.
 
Chu Trầm nhận lấy chiếc hộp, tay  buông lỏng, chiếc vòng ngọc lăn , rơi xuống đất, "choang" một tiếng, vỡ tan thành nhiều mảnh.
 
"Lỡ tay." Trên mặt  hiện lên một nụ  tinh quái.
 
"Anh..." Trần Cổ Vân tức đến run giọng, chiếc vòng tay của bà  giá trị  nhỏ, cứ thế   vỡ nát.
 
Bà   Chu Trầm cố ý, nhưng cũng  thể phát cáu.
 
"Không ,    sẽ chọn cho hai đứa một món quà cưới  hơn." Bà  nghiến răng nghiến lợi .
 
"Dao Dao, A Trầm, bố cháu vẫn còn ở nhà đợi bác, bác   đây,   sẽ đến thăm hai đứa." Người đàn bà cầm túi xách lên, phe phẩy chiếc quạt nhỏ mang phong cách cổ xưa, lắc m.ô.n.g rời .