Thời Tinh Dao ngẩng đầu  vẻ mặt u ám của  đàn ông, tựa  vai . "Anh Chu Trầm, kết quả thế ,   vui ?"
 
Chu Trầm: "Anh chỉ cảm thấy   thật."
 
Trước đây   nghĩ   nhiều cách để Trần Cổ Vân  xin   , giờ đây đột nhiên nhận  kết quả mà  mong , Chu Trầm cảm thấy quá đỗi  chân thực.
 
"Cô   xa như ,     cam tâm tình nguyện xin   ?"
 
Thời Tinh Dao nắm lấy tay . "Có lẽ là cô   tỉnh ngộ,   tội ác tày trời,  giảm bớt cảm giác tội  cho bản ."
 
Chu Trầm  tin khả năng . Anh  Trần Cổ Vân độc ác đến mức nào,  đuổi Kiều Yên  viện tâm thần, vẫn  buông tha, còn để  trong viện tâm thần ngược đãi  .
 
Một  như ,    thể  nhiều năm   xin  Kiều Yên chứ.
 
Lời xin   nhanh chóng leo lên trang đầu tin tức. Ân oán trong giới hào môn luôn    bàn tán,   đặc biệt hứng thú với việc suy đoán về đời tư của  giàu.
 
[Thì  Kiều Yên năm đó  hề điên,    mà, cô  vẫn bình thường,   mắc bệnh tâm thần  chứ.]
 
[Vậy con trai cô  là Chu Trầm, cũng  thể nào  bệnh tâm thần. Sao  ở trong viện tâm thần nhiều năm như , mãi mới  nhà họ Chu đón .]
 
[Còn  thể vì lý do gì nữa? Chu Toàn bỏ vợ bỏ con,  chịu đón nó  đấy chứ.]
 
Chuyện cũ nhà họ Chu  một  nữa  đưa  bàn tán. Đoạn quá khứ của Chu Toàn và Kiều Yên    xôn xao. Có   Chu Toàn là kẻ  dã tâm lang sói, thèm khát gia sản nhà họ Kiều nên mới cưới Kiều Yên,  khi thôn tính nhà họ Kiều thì bỏ vợ bỏ con, còn ném vợ  viện tâm thần.
 
Có   đều là  của Trần Cổ Vân, là cô  chen chân   kẻ thứ ba, dụ dỗ Chu Toàn nên   mới   chuyện như .
 
 dù cho lúc đó  xảy  chuyện gì, Kiều Yên  c.h.ế.t, Chu Toàn và Trần Cổ Vân vẫn sống . Cũng chỉ  dựa  bản xin  ,   mới  Kiều Yên năm đó bất lực và đáng thương đến nhường nào.
Mèo con Kute
 
Ngày hôm  là ngày tuyên án Chu Dịch An.
 
Thời Tinh Dao  rút đơn kiện, Chu Dịch An  phán bảy năm tù. Thẩm phán gõ búa một cái,  khi  xong bản án, Chu Dịch An đang đeo còng tay vùng vẫy dữ dội, la lớn  mặt Thời Tinh Dao: "Con ranh thối tha, lão tử sẽ  tha cho mày ."
 
"Chẳng bao lâu nữa  tao sẽ nhờ quan hệ kéo tao  ngoài, đợi lão tử  tù, lão tử sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mày."
 
Cuối cùng, Chu Dịch An  cảnh sát tư pháp đưa , mang theo giấc mơ về một ngày nào đó sẽ   cứu    ngoài, và  tù bảy năm.
 
Trần Cổ Vân chặn Thời Tinh Dao , nắm lấy cánh tay cô. "Thời Tinh Dao, cô    , chỉ cần  xin  Kiều Yên thì sẽ tha cho con trai  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-treu-choc-nam-than-cua-minh/chuong-133-giup-chu-tram-bao-thu.html.]
 
"Hôm qua   đăng báo xin  , tại  cô   rút đơn kiện?"
 
Thời Tinh Dao hất tay bà  , ánh mắt giễu cợt: “Bà Trần,  đây  chỉ  nếu bà   thì  sẽ cân nhắc xem  nên tha cho ông  . Sau đó   nghĩ kỹ , một con sâu mọt của xã hội như ông  thì  nhất là cứ ở trong tù .”
 
“Đừng  giở trò câu chữ với .” Trần Cổ Vân đau khổ tột độ, trợn tròn mắt  Thời Tinh Dao: “   , chỉ cần cô tha cho con trai , chúng  sẽ  nước ngoài sống, sẽ  xuất hiện  mặt cô nữa, tại  cô vẫn  chịu tha cho chúng ?”
 
“Tha cho?” Thời Tinh Dao bật  khẩy: “Bà  thấy  thật nực  ?”
 
“Khi bà ức h.i.ế.p một    trầm cảm và một đứa trẻ yếu ớt, bà  nghĩ đến việc tha cho họ ? Khi bà đẩy họ  viện tâm thần, bà  nghĩ sẽ  ngày hôm nay ?”
 
“Đây chẳng qua chỉ là báo ứng.”
 
“Các   thể  tổn thương Chu Trầm, tại    thể dùng cách tương tự để đối xử với các ?”
 
Thời Tinh Dao nghĩ đến tuổi thơ tàn tạ của Chu Trầm, lớn lên trong môi trường như , nên cái tên ngốc  mới tự ti đến thế.
 
Cô sẽ báo thù tất cả, khiến những kẻ   trả giá!
 
Trần Cổ Vân     Thời Tinh Dao lừa,  phụ nữ đáng ghét  còn đáng ghét hơn cả Chu Trầm và Kiều Yên.
 
Bà    thể sa  mưu kế của Thời Tinh Dao.
 
“Ha ha ha ha ha…” Trần Cổ Vân  như điên dại, nghĩ đến những gì   trải qua bao năm nay. Cứ nghĩ Kiều Yên c.h.ế.t , bà   thể trở thành bà Chu, sống một cuộc sống hạnh phúc.
 
Thế nhưng bao năm qua, bà   những    tình yêu mà ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng  .
 
Giờ ngay cả con trai cũng mất.
 
“Thời Tinh Dao, cô thật sự nghĩ Chu Trầm  mang gen bệnh tâm thần ? Nếu nó là một đứa trẻ bình thường, Chu Toàn  sớm đưa nó  khỏi viện tâm thần .”
 
“Kiều Yên quả thực  bệnh, nhưng Chu Trầm  bệnh.”
 
Thời Tinh Dao  chằm chằm  khuôn mặt dần trở nên điên loạn, nghi ngờ cau mày: “Bà  ý gì?”
 
Trần Cổ Vân  trả lời, nụ   mặt càng thêm điên dại: “Cô và nó sẽ  hạnh phúc , Chu Trầm chỉ xứng đáng sống cả đời trong cống rãnh thôi.”