Nghe tin Lê Tư gửi Thời Tiếu Tiếu  nước ngoài, vẻ mặt Thời Tinh Dao  hề biến sắc, những chuyện liên quan đến họ   còn ảnh hưởng gì đến cô nữa.
 
Cô  nhận  đủ tình yêu, còn về việc   ruột đối xử với cô như thế nào, điều đó  còn quan trọng.
 
Phong Vận   ghế,  Lê Tư đối diện, nghĩ đến  thời gian bà  dung túng con gái nuôi  tổn thương bé ngoan của bà. Bà lạnh mặt,  thể hiện chút thiện chí nào, thậm chí còn   nở một nụ  xã giao.
 
Mấy  bước  phòng khách, Thời Tinh Dao   bếp, “Dì Tống,  thêm món cá cay nhé, khẩu vị của  cháu  cay.”
 
Món ăn ở Mi Mi thị thường thiên về vị cay, Thời Tinh Dao sợ Phong Vận  quen ăn.
 
Lê Tư   sofa phòng khách,  Thời Tinh Dao chăm sóc khẩu vị của  nuôi, nhưng   đến hỏi , biểu cảm  chút tổn thương.
 
Bà  nhớ  lúc  ở Thời gia, bà  và Thời Tiếu Tiếu thường  mua sắm,  móng, uống  chiều. Vào cuối tuần, khi đưa Thời Tiếu Tiếu  chơi, bà   bao giờ nghĩ đến Thời Tinh Dao.
 
Và bây giờ, bà  cũng nếm trải cảm giác  con gái ruột thờ ơ.
 
Lê Tư cúi đầu,     coi trọng, quả thực là một điều  khó chịu.
 
Có lẽ đến tận bây giờ, bà  mới thực sự hiểu  cảm giác của Dao Dao trong  thời gian ở Thời gia.
 
“Bà Phong,  đây   thể đích  đến thăm bà,  luôn   ơn bà  chăm sóc Dao Dao. Nếu   cha  nuôi, con gái  khi còn nhỏ   sẽ  chịu bao nhiêu khổ cực.”
 
Phong Vận  bà , lạnh lùng : “Lời cảm ơn của cô,   cần.”
 
“Bé ngoan là con gái duy nhất của chúng , chúng  yêu thương con bé là điều mà cha  nên . Nếu sớm  cô sẽ đối xử với bé ngoan của  như ,  sẽ  bao giờ để các  đón con bé .”
 
Mấy ngày nay Phong Vận vẫn còn tức giận trong lòng. Bà ghét Lê Tư với tư cách là  ruột của Thời Tinh Dao, nhưng  thiên vị con gái nuôi.
 
“Năm đó ở Mi Mi thị,  tìm  cầm theo giấy giám định đến tận cửa,  Thời gia tìm con gái khó khăn thế nào,  cô với tư cách là một  , nhớ thương con gái ruột  bao nhiêu.”
 
“ cũng là một  ,   thể hiểu  cô  chịu bao nhiêu đau khổ trong hai mươi năm mất con.  cứ nghĩ rằng để bé ngoan trở về bên cha  ruột, con bé sẽ  hai đôi cha  yêu thương.”
 
“Là  quá ngây thơ, cứ nghĩ rằng tất cả cha  đều yêu thương con cái của .”
 
Sắc mặt Phong Vận càng lạnh hơn, nghiêm giọng : “ cô  đối xử với con bé như thế nào? Trên đời     nào như cô ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-treu-choc-nam-than-cua-minh/chuong-153-le-tu-thau-hieu.html.]
 
“Cô nợ con bé hai mươi năm, việc đầu tiên khi tìm  con bé là lạnh nhạt với nó, thiên vị con gái nuôi.”
 
Lê Tư  những lời trách móc trong giọng điệu của Phong Vận,  thể   lời phản bác nào. Bà     sai, nhưng khi  bù đắp cho con gái,   còn cơ hội nữa.
 
Bà  cúi đầu,   lành, “Dù   nữa,  vẫn  cảm ơn các ,  nuôi dưỡng Dao Dao thành một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như .”
 
“Ngoan ngoãn hiểu chuyện?” Phong Vận nắm bắt trọng điểm trong câu  của bà .
 
Chất vấn: “Rốt cuộc cô  một đứa con gái,   một công cụ  lời,  lời cô?”
 
“Bà Lê, chỉ những đứa trẻ thiếu thốn tình cảm mới  dò xét sắc mặt  , buộc  tỏ  ngoan ngoãn  lời để  hài lòng những  xung quanh. Hiểu chuyện  bao giờ là lời khen dành cho một đứa trẻ, điều đó chỉ  nghĩa là con bé  chịu đựng nhiều ấm ức hơn.”
 
“Chúng  nuôi lớn bé ngoan,  bao giờ là để bồi dưỡng con bé thành một  con gái  tính cách hiểu chuyện, mà là một cô gái độc lập và xuất sắc.”
 
“Con bé ở  mặt chúng  còn  cần hiểu chuyện, tại  trở về bên  ruột   cẩn thận  lời,  hài lòng, giả vờ thành bộ dạng mà   thích?”
 
“Bà Lê, cô  thực sự hiểu con gái  ?” Phong Vận   nhiều hơn thế, bà  chất vấn Lê Tư rốt cuộc  xứng đáng    .
 
Lê Tư nghẹn lời, im lặng   sofa, dần dần mắt đỏ hoe.
 
Có lẽ bà   sớm  hành động của  sẽ khiến Dao Dao buồn, nhưng bà  hiển nhiên cho rằng, Thời Tinh Dao là con gái ruột của , nên dù bà   gì, Thời Tinh Dao cũng nên hiểu cho bà .
Mèo con Kute
 
Bà  luôn  chịu thừa nhận sự thiên vị của , yêu cầu Thời Tinh Dao ngoan ngoãn hiểu chuyện, thấu hiểu cái gọi là “tấm lòng khổ sở” của bà .
 
 bà   quên rằng, tình    là món quà từ huyết thống.
 
Lê Tư  còn dũng khí để ở ,  dậy  về phía nhà bếp, mắt đỏ hoe, “Dao Dao,   việc ,  ở  ăn trưa nữa,    sẽ đến thăm con.”
 
Thời Tinh Dao  bóng lưng  phụ nữ che giấu nước mắt,   rời , cuối cùng vẫn    lời giữ bà   ăn cơm.
 
Sự thiên vị, thờ ơ, tổn thương mà bà   gây ,  lẽ cô sẽ  bao giờ tha thứ.
 
 điều đó   còn quan trọng nữa.