Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 34: Diện Kiến Thiên Tử

Cập nhật lúc: 2025-04-02 05:30:55
Lượt xem: 132

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hàn Sơn tự hương khói đỉnh thịnh, khách thập phương đông đúc, cúng bái cả buổi sáng, đều mệt mỏi.

Lão phu nhân sai Ngô ma ma xin mấy gian thiền phòng, dùng trai thực xong nghỉ ngơi về.

Lão phu nhân gọi riêng Lâm Uyển Nhi .

Lục mẫu và Mạnh Thiến Thiến một phòng, lão thái quân ở bên cạnh, nhị phòng xa hơn.

Thấy Lục mẫu tâm sự nặng nề, Mạnh Thiến Thiến khẽ hỏi: "Mẹ, khó chịu ? Hay xuống núi , để Đàn Nhi cõng ."

Lục mẫu lắc đầu: "Chỉ mệt, . Mẹ sang xem cụ tổ."

Nói bà cúi mắt bước .

Không lâu , Bán Hạ và Ngọc Liên mang trai thực về.

Mạnh Thiến Thiến đoán Lục mẫu ăn, bảo Ngọc Liên mang đồ ăn sang phòng bên.

Đàn Nhi lập tức nhảy tới: "Ăn cơm! Ăn cơm! Ăn cơm!"

Bán Hạ mở hộp thức ăn.

Nhìn mấy đĩa rau củ nhạt nhẽo một giọt dầu, Đàn Nhi sững sờ: "Thịt ?"

Bán Hạ : "Chùa nào thịt?"

Đàn Nhi nắm chặt tay: "Tui chịu đựng ba ngày! Nị bảo tui, , , ăn, thịt? Tui ăn thịt——"

"Thịt! Thịt! Tui ăn thịt..."

"Hu hu... tui thật là đáng thương..."

Đàn Nhi ôm n.g.ự.c lóc thảm thiết.

Đột nhiên, tai cô dựng lên, ngừng ngay, cửa phòng hé mở, ánh mắt đau khổ chuyển thành sắc bén: "Ai đó!"

Cô bật dậy mở cửa, chiêu thức sát thủ sẵn sàng, nhưng ngay lúc đó, mùi thịt kho thơm lừng xộc mũi, tê liệt ý chí.

Cô quên mất việc truy đuổi, cúi xuống , mắt sáng rực: "Đùi... gà! Đùi... gà... to!"

Bảo Thư đội mũ hổ đỏ, mặc áo hổ cùng giày hổ, xếp bằng đất, tay cầm chiếc đùi gà béo ngậy, ngẩng đầu Đàn Nhi.

Đàn Nhi nuốt nước bọt, cúi xuống dịu dàng: "Em bé, đùi gà ngon, chị giúp em ăn."

Cô đớp ngay miếng thịt!

Ờ... hình như thịt...

Bảo Thư đầu cướp giật, choáng váng!

Ngực nhỏ phập phồng mấy cái, cuối cùng nhận sự thật, miệng nhỏ mếu máo, oà lên !

Tiếng vang dội khiến Đàn Nhi giật , vội nhét tay Bảo Thư: "Trả em! Trả em!"

Bảo Thư "xương gà" trơ trụi trong tay, to hơn!

Phía Hàn Sơn tự khu vườn yên tĩnh khách .

Trong thiền phòng phía đông, nhà sư áo xám tụng kinh xong, gõ mõ.

Lục Nguyên băng bó vết thương, mặc áo thường nhẹ nhàng, thư thái đối diện sách.

"Kinh Kim Cang khá thú vị."

Nhà sư : "Cửa Phật thanh tịnh, thí chủ trọng thương, nên đến đây."

Lục Nguyên mỉm : "Chính vì thanh tịnh, mới tới. Đô đốc phủ thế, mấy ngày tới hẳn sẽ náo nhiệt."

Nhà sư dừng : "Nàng ở đây, đô đốc phủ sơ hở."

Lục Nguyên bình thản: "Đứa nhỏ cũng ."

Nhà sư Lục Nguyên: "Thí chủ thật sự..."

"Xem mạng như cỏ rác, trẻ con cũng tha." Lục Nguyên hộ, "Bản đốc chính là kẻ tàn nhẫn như ."

Trong thiền phòng khác, Bảo Thư ngoan ngoãn trong lòng Mạnh Thiến Thiến.

Lục mẫu và lão thái quân cũng sang.

Hai gặp Bảo Thư, hỏi con nhà ai, Mạnh Thiến Thiến từng đến đô đốc phủ, lẽ nên , bèn : "Tự nó bò , Bán Hạ, hỏi xem phòng nào mất trẻ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-34-dien-kien-thien-tu.html.]

"Vâng!"

Bán Hạ .

Bảo Thư ở đô đốc phủ là tiểu ma vương, nhưng với Mạnh Thiến Thiến ngoan hiền, đôi mắt đen láy chớp chớp, toe toét khi trêu, khiến lão thái quân và Lục mẫu thích thú.

Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ gần đó tưởng nhầm.

Trời mới tiểu tổ tông khó chiều thế nào.

Cười?

Không gào thét chửi bới là may!

Mạnh Thiến Thiến cũng trêu Bảo Thư, Bảo Thư ha ha , khiến cả phòng vui vẻ theo.

Cười nửa chừng, Bảo Thư thấy chỉ huy sứ cây.

Chỉ huy sứ bắt chước Mạnh Thiến Thiến, lấy tay che mặt mở , !

Bảo Thư .

Chỉ huy sứ: "..."

Trong phòng nhị phòng, Lục nhị gia ngủ, nhị phu nhân đau lưng xuống, trừng mắt chồng: "Ăn xong là ngủ!"

Lục nhị gia xoay lưng .

"Anh——" Nhị phu nhân tức nghẹn.

Lục Linh Lung bịt tai: "Con nhà ai ồn thế!"

"Đâu ồn." Nhị phu nhân , tiếng trẻ con to bằng tiếng khách.

Đây là chuyện tránh khỏi, Hàn Sơn tự quá đông khách.

Lục Linh Lung nào ghét trẻ con, chỉ là ghét Mạnh Thiến Thiến, thấy nàng vui vẻ.

Nhị phu nhân bảo con gái: "Con chê ồn thì ngoài ."

"Đi thì !"

Lục Linh Lung tức giận bỏ .

Nhị phu nhân vẫy tay đuổi tỳ nữ ngoài, đẩy chồng hỏi: "Nói thật, hôm nay đến chùa rốt cuộc mục đích gì?"

Lục nhị gia qua loa: "Dâng hương, nguyện."

Nhị phu nhân tát eo chồng.

Lục nhị gia giật , trừng mắt: "Thận đàn ông cũng dám đánh?"

Nhị phu nhân xoa xoa, hỏi: "Thiếp ngốc, nguyện ngày nào chẳng ? Sao hôm nay? Có đại ca sai ? Đại ca gì?"

Lục nhị gia tiếp tục ngủ: "Chuyện đại ca đừng hỏi!"

Nhị phu nhân tức đánh: "Gia sản của con còn, bảo đừng hỏi! Làm cha kiểu gì thế?"

Trong phòng lão phu nhân, Ngô ma ma ngoài một lát, trở trao đổi ánh mắt.

Lão phu nhân bảo Lâm Uyển Nhi: "Con theo Ngô ma ma ."

"Vâng, lão phu nhân."

Lâm Uyển Nhi đeo khăn che mặt, cùng Lục Lạp theo Ngô ma ma khỏi phòng, đến một gian lương đình trong chùa.

Phiêu Vũ Miên Miên

Xung quanh đình treo rèm châu, rõ bên trong.

mấy võ sĩ cao thủ canh gác, khiến dễ đoán, trong rèm phận tôn quý.

Ngô ma ma đưa tới nơi liền dừng bước.

Lâm Uyển Nhi dẫn Lục Lạp đình.

Nàng thấy Lục Hành Chu bên bàn đá, liền cúi chào.

Sau đó nàng sang khác - một thiếu niên áo gấm ghế đá.

Ánh mắt thiếu niên dừng Lâm Uyển Nhi: "Chính là nàng?"

Lục Hành Chu với Lâm Uyển Nhi: "Uyển Nhi, còn bái kiến bệ hạ?"

Loading...