Có câu nói: "Kẻ trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỏ."
Là người ngoài cuộc, Mạnh Thiến Thiến có thể suy đoán táo bạo hơn Liễu Khuynh Vân.
Dĩ nhiên, nếu không có chuyện Lục Nguyên vào phủ Thái tử, Mạnh Thiến Thiến cũng không nghĩ ngay đến phủ Tần vương.
Liễu Khuynh Vân nhíu mày nghi ngờ: "Không thể nào..."
"Được rồi, việc này cứ để con lo. Con sẽ điều tra. Mẹ định ở lại phủ Thái tử hay đến nhà Uất Tử Xuyên?"
Liễu Khuynh Vân suy nghĩ về tình hình hiện tại, nói: "Ta ở lại phủ Thái tử, để tiện liên lạc với hai đứa con."
Mạnh Thiến Thiến cân nhắc một lúc, nói: "Vị phu nhân trong phủ Thái tử có quan hệ mật thiết với Thiên Cơ Các, hai mẹ con họ được Công Tôn Viêm Minh đưa về. Cẩn tắc vô ưu."
Liễu Khuynh Vân hỏi: "Con lo ta bị họ làm khó?"
Mạnh Thiến Thiến gật đầu.
Liễu Khuynh Vân cười lạnh: "Làm khó ta? Giết luôn!"
Mạnh Thiến Thiến ho nhẹ: "... Mẹ bình tĩnh chút."
Liễu Khuynh Vân kéo áo Mạnh Thiến Thiến kiểm tra: "Giáp tơ thiên trùng của con đâu?"
Mạnh Thiến Thiến đáp: "Cho Đàn Nhi mặc rồi. Nó làm hầu gái bên cạnh Vô Ưu, cần giáp tơ thiên trùng hơn con."
"Con này..."
Liễu Khuynh Vân hiểu tính con dâu, luôn đặt an nguy người khác lên trên mạng sống mình, "Con còn đủ độc trùng không? Không đủ ta cho thêm."
Mạnh Thiến Thiến cười: "Con có thiên trùng, đủ rồi. Mẹ giữ lấy mà dùng."
Thiên trùng là vua của trăm trùng, một con địch trăm con. Dù không tiện dùng để tấn công, nhưng phòng thân thì đủ.
Liễu Khuynh Vân đột nhiên lo lắng hỏi: "Thiên Cơ Các giỏi dùng độc khống chế người, họ có cho con uống loại độc giống Trường Lạc không?"
Mạnh Thiến Thiến mỉm cười: "Có, nhưng con có thiên trùng, độc đó vô dụng với con."
Liễu Khuynh Vân thở phào: "May mà lão già cho con thiên trùng."
Đúng vậy, nàng không chiến đấu một mình.
Kiếp này, nàng đã có nhiều người thân yêu thương.
Họ cho nàng sự bảo vệ lớn nhất.
Có lý do gì để nàng lùi bước?
Có lý do gì không sống thật tốt?
Hai người trò chuyện suốt một canh giờ, nói về tình hình gần đây của Liễu Mộ Yên và Thương Trường Lạc, cùng tung tích của Thìn Long, Cơ Ly và Tỵ Xà.
Biết mọi người đều bình an, cả hai đều yên lòng.
"Trời không còn sớm, con về đi."
Liễu Khuynh Vân ở phủ Thái tử tự do, nhưng Mạnh Thiến Thiến là đồ đệ của Yên trưởng lão, chưa chắc được như vậy.
"Mẹ, con đi đây. Mẹ giữ gìn sức khỏe."
Mạnh Thiến Thiến rời đi.
Chim ưng cũng bay theo.
Liễu Khuynh Vân lẩm bẩm: "Con chim đó hình như của ta? Ta nuôi nó lớn, giờ nó theo người khác mất rồi?! Mày quay lại đây! Trả thịt ta đã cho mày ăn!!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-444-lam-chuyen-that-day.html.]
Chim ưng: Lêu lêu!
Vừa ra khỏi phủ Thái tử không lâu, Mạnh Thiến Thiến gặp Đàn Nhi đang đợi trên đường về Thiên Cơ Các.
"Đàn Nhi!"
Nàng bước tới, "Sao con đến đây?"
Đàn Nhi lắc lắc que kẹo hồ lô: "Mua kẹo, đi ngang qua!"
Mạnh Thiến Thiến nhìn xe ngựa không xa: "Vô Ưu đưa con ra ngoài?"
Đàn Nhi bĩu môi gật đầu.
Mạnh Thiến Thiến cười: "Vô Ưu cũng không tệ."
"Chị, chị gặp phu nhân rồi à?"
"Gặp rồi."
Mạnh Thiến Thiến tin tưởng Đàn Nhi, kể lại cuộc trò chuyện.
Nghe tin Thái tử có thể là cha ruột Lục Nguyên, Đàn Nhi tròn mắt, quên cả nhai kẹo: "Kịch tính quá! Đúng chất ngôn tình!"
Mạnh Thiến Thiến bật cười: "Chưa chắc là Lục Chiêu Ngôn. Năm đó Lục Chiêu Ngôn chỉ là con trai không được sủng ái, chưa từng rời hoàng thành. Trong khi sự việc xảy ra ở biên giới Miêu Cương và Tây Nam. Dĩ nhiên, không loại trừ khả năng hắn lén đi ra ngoài."
Phiêu Vũ Miên Miên
Đàn Nhi mắt sáng rực: "Chị, chúng ta điều tra Lục Chiêu Ngôn nhé?"
Mạnh Thiến Thiến cười hỏi: "Con có đường dây không?"
Đàn Nhi cụp đầu: "Không có."
Rồi hỏi, "Sao không nhờ phu nhân tự hỏi?"
Mạnh Thiến Thiến thở dài: "Phu nhân cũng biết ngại."
Liễu Khuynh Vân năm đó ăn xong quay đầu bỏ đi, trốn còn không kịp, huống chi chủ động điều tra.
Nàng nhìn ngọc bội trong tranh: "Muốn tra cũng không khó."
Nàng dẫn Đàn Nhi lên xe, đưa bức vẽ cho Thương Vô Ưu: "Đây có phải ngọc bội phủ Tần vương không?"
Thương Vô Ưu lạnh nhạt: "Ta biết thế nào được? Ta không phải người phủ Tần vương."
Đàn Nhi dọa: "Không nói, ta g.i.ế.c ngươi đó!"
Thương Vô Ưu liếc Mạnh Thiến Thiến: "Một cô gái, suốt ngày g.i.ế.c chóc, cô dạy nó như thế à?"
Mạnh Thiến Thiến mỉm cười: "Vô Ưu rất quan tâm Đàn Nhi nhỉ."
Thương Vô Ưu quay mặt: "Ta không có!"
Đàn Nhi nắm cổ Thương Vô Ưu: "Nói hay không nói?"
Mạnh Thiến Thiến nhẹ giọng: "Đàn Nhi, hắn thật sự không biết."
Thiên Cơ Các ẩn cư ở Linh Sơn, xa hoàng thành, không có quan hệ rõ ràng với phủ Tần vương.
Đàn Nhi buông tay, ngồi xuống: "Ta biết rồi, ta đi tìm tên múa đao kia!"
Thương Vô Ưu hừ: "Hắn chỉ là đệ tử ngoại môn, biết gì?"
Mạnh Thiến Thiến cười: "Đúng vậy, đệ tử ngoại môn sao sánh được với thiếu các chủ."
Đàn Nhi giật bức vẽ, đập xuống trước mặt Thương Vô Ưu, đầy uy hiếp: "Cho ngươi! Một ngày, ta muốn biết tất cả về người đàn ông này!"
Thương Vô Ưu: "..."