Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 450: Chỉnh đốn lại trật tự

Cập nhật lúc: 2025-04-22 14:59:49
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thôi Hổ ngớ người hỏi: "Điện hạ, ngài thật định vào cung? Thật sẽ tìm hoàng thượng tố cáo?"

"Là trình bày sự thật."

Tịch Phong sửa lại.

"Phải phải." Thôi Hổ vội gật đầu, "Nhưng chẳng phải còn chưa có chứng cứ sao?"

Lục Chiêu Ngôn liếc nhìn hai người: "Ta không nói, chẳng lẽ các ngươi cũng không nói?"

Thôi Hổ ho khan một tiếng, lộ vẻ hơi áy náy.

Tịch Phong nói: "Hạ thần sẽ không nói."

Thôi Hổ giật mình, trong bụng thầm chửi: Cái đồ đi không tiếng động!

Lục Chiêu Ngôn nhìn Tịch Phong: "Sao ngươi về thái tử phủ?"

Anh nhớ mình để Tịch Phong ở lại bên Lâm Uyên.

Tịch Phong đáp: "Lâm Uyên thiếu gia bảo tiểu nhân về phủ xem tình hình phu nhân và điện hạ, chủ yếu là xem điện hạ."

Lục Chiêu Ngôn cảm động: "Quả nhiên là con ruột."

Tịch Phong nói hết câu: "Phòng khi điện hạ bị phu nhân đánh chết."

Lục Chiêu Ngôn: "..."

Việc hai người nghe được cuộc trò chuyện giữa anh và Đậu Thanh Y không có gì lạ, họ cũng biết Lục Chiêu Ngôn biết họ nghe được.

Lương Đế cử cao thủ đến bên thái tử không phải để giám sát, mà vì hoàng đế vẫn không yên tâm với đứa con yếu ớt này.

Hồi nhỏ, các hoàng tử khác có thể cởi trần đùa nghịch trên tuyết, chỉ có nhị hoàng tử, quấn như cái bánh chưng còn run lẩy bẩy, đêm đó liền ngã bệnh.

Những chuyện tương tự nhiều không kể xiết, Lương Đế sợ đứa con này bất cẩn là mất mạng.

Nên thỉnh thoảng lại bắt họ báo cáo sinh hoạt thường ngày của thái tử, có gian nhân thì phòng gian nhân, không có gian nhân... thì chính Lương Đế là gian nhân.

Hoàng cung, hôm nay bị đánh là Hiền Vương - lão tứ.

Chỉ vì cháu trai chửi Bảo Châu Châu là "con bé béo".

Lục Chiêu Ngôn đến Càn Thanh cung tìm Lương Đế, tình cờ gặp Hiền Vương mặt mày bầm dập bước ra.

Hiền Vương trừng mắt nhìn Lục Chiêu Ngôn mặt mày hớn hở, không thèm chào, tức giận bỏ đi.

Lục Chiêu Ngôn không để bụng.

Khi đứng đủ cao, chuyện lớn cũng thành nhỏ.

Huống chi bị đánh là Hiền Vương, đánh tốt lắm.

Trong vườn nhỏ, Lương Đế đang chơi đá cầu với Bảo Châu Châu.

Nhóc con nhỏ xíu, chân còn chưa nhấc nổi, chưa đá trúng cầu đã ngã lăn ra.

Bảo Châu Châu không hề yếu đuối, phải biết nó là tiểu hảo hán có thể vật lộn với lũ sói con.

Nó phồng má thở phì phò, bò dậy tiếp tục lao vào, tiếp tục ngã.

Lương Đế vô cùng hài lòng.

Đây mới là hậu nhân hoàng tộc Đại Lương!

Lục Nguyên ngồi trên xích đu, nhàn nhã nhấm nháp hạt dưa.

Lục Kỳ không có ở đây.

Cậu ta đang ở thư phòng học đạo trị quốc với thái phó.

"Bệ hạ, thái tử đến."

Dư công công khẽ bẩm báo.

Lương Đế nhíu mày: "Nó đến làm gì? Không thấy trẫm đang bận sao?"

Dư công công ngớ người: Bận... trông trẻ?

Lương Đế nghiêm mặt: "Có chuyện gì, ngày mai triều hội nói! Bảo nó đi!"

Dư công công ngượng ngùng: "Nói là liên quan đến Lâm Uyên thiếu gia và tiểu thư."

Lương Đế nói: "Bảo nó cút vào!"

Lục Chiêu Ngôn méo miệng.

Địa vị trong gia đình sao còn thua xa trước đây?

"Con chào phụ hoàng."

Lục Chiêu Ngôn chắp tay hành lễ.

Lục Nguyên ngoảnh lại, khóe miệng nhếch lên: "Ô, bố đến à?"

Lục Chiêu Ngôn xúc động suốt đường đi, con trai là thật, là ruột thịt, là của anh và Tiểu Bạch, anh nhất định sẽ yêu thương con trai hết mực -

Rồi đối mặt với đôi mắt nửa cười nửa không của thằng nhóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-450-chinh-don-lai-trat-tu.html.]

Ánh mắt nó rõ ràng đang nói: Bố hoang, bố đến rồi à!

Con ruột, con ruột, Tiểu Bạch mang nặng đẻ đau, đánh nó Tiểu Bạch sẽ đau lòng.

Anh hít thở sâu, kìm nén ý định đánh con, nở nụ cười hiền từ ấm áp: "Bố vào cung thăm con."

Lục Nguyên run lên: "Hoàng tổ phụ! Ông ấy định hại cháu!"

Lục Chiêu Ngôn mặt đen lại.

"Pụt pụt~ pụt pụt~"

Bảo Châu Châu miệng nhỏ tự tạo hiệu ứng âm thanh, ôm quả cầu đ.â.m vào Lục Chiêu Ngôn.

Nó ngã lăn ra ngay lập tức, mặt mũi dễ thương: "Ái chà, em bé ngã rồi~"

Lục Chiêu Ngôn tan chảy: "Chiêu Chiêu..."

Lương Đế bế nhóc lên, tung hứng, Bảo Châu Châu cười khúc khích, cả Càn Thanh cung tràn ngập tiếng cười trẻ thơ.

Lục Chiêu Ngôn thèm thuồng.

Phụ hoàng sống quá nhàn rỗi, từ mai không phụ giúp cha xem tấu chương nữa.

Hôm nay Bảo Châu Châu thích chơi đá cầu nhất, ngọ nguậy đòi xuống tiếp tục đuổi theo quả cầu.

Lương Đế bảo Lục Chiêu Ngôn: "Đi theo trẫm."

Lại nói với Lục Nguyên, "Uyên nhi, hoàng tổ phụ đi một lát, cháu ở lại thư phòng."

Lục Chiêu Ngôn há hốc mồm: Đây có còn là phụ hoàng anh biết không? Đi đâu còn phải báo với thằng nhóc này? Sợ nó sợ hãi, không tìm thấy người sao?

Lục Nguyên ngoan ngoãn nói: "Hoàng tổ phụ, bố, hai người yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc Chiêu Chiêu."

Lương Đế gật đầu, dẫn Lục Chiêu Ngôn đi.

Lục Nguyên trầm ngâm: Bố hoang đột nhiên vào cung tìm Lương Đế, có chuyện gì vậy? -

"Ngươi nói gì? Đêm đó người cùng con không phải mẹ của Kỳ nhi?"

Thư phòng, nghe xong báo cáo của Lục Chiêu Ngôn, Lương Đế kinh ngạc đứng bật dậy.

Chuyện Lục Chiêu Ngôn từng đến Miêu Cương, Lương Đế đã biết từ lâu.

Ông không mấy tức giận.

So với một đứa con bất tài vô dụng, người thừa kế dũng lược mới là thứ Đại Lương cần.

Hơn nữa, ai chưa từng trẻ tuổi?

Ai chưa từng mơ ước làm hiệp khách giang hồ?

Hồi trẻ, ông cũng từng muốn rút kiếm ngao du thiên hạ đó thôi.

Không tuyên bố ra ngoài là để tránh sinh chuyện, có kẻ lợi dụng sự "không quy củ" của Lục Chiêu Ngôn để công kích.

Lục Chiêu Ngôn nghiêm túc nói: "Thành thật mà nói, đêm đó người cùng con là mẹ của Uyên nhi."

Lương Đế nhíu mày: "Sao không nói sớm?"

Lục Chiêu Ngôn tự trách: "Con... cũng mới biết."

Lương Đế trầm ngâm: "Vậy là Thiên Cơ Các nhầm người? Không đúng, trong người Kỳ nhi rõ ràng có hoàng huyết Đại Lương."

Lục Chiêu Ngôn nghi ngờ: "Hoàng huyết Đại Lương là gì?"

Lương Đế lạnh nhạt: "Ngươi tưởng tùy tiện nhận một đứa con, trẫm sẽ tin đó là hoàng tôn sao?"

Lục Chiêu Ngôn cau mày: "Phụ hoàng, ngài có bí mật."

Lương Đế nói: "Đương nhiên, không có vài chiêu, làm sao chơi lại bọn chúng? Đừng nói đại thần, ngay cả con ruột trẫm cũng giả ngu g.i.ế.c hổ nhiều năm, bản lĩnh giấu kỹ hơn biển sâu."

Lục Chiêu Ngôn suy nghĩ: "Phụ hoàng đang khen con sao?"

Lương Đế: "Mặt dày."

Lục Chiêu Ngôn lại hỏi: "Phụ hoàng cho Uyên nhi vào cung, cũng là để kiểm tra thân phận hoàng tộc?"

Lương Đế: "Không phải sao?"

Lục Chiêu Ngôn vốn tưởng phụ hoàng thật lòng yêu quý cháu trai mới triệu vào cung.

Anh không ngăn cản.

Giờ nghĩ lại, thật hậu họn.

Nếu Uyên nhi không phải hoàng tộc, hôm nay anh thấy sẽ là t.h.i t.h.ể của nó.

Phụ hoàng của anh là Vũ Vương, quá chuyên quyền, khiến mọi người chỉ thấy sự chuyên quyền mà bỏ qua trí tuệ trăm rồng ẩn sau.

Lương Đế nhìn sâu vào anh: "Ngươi không điều tra, dám đến báo với trẫm?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Lục Chiêu Ngôn nói: "Không có phụ hoàng sao? Phụ hoàng làm hoàng đế để làm gì?"

Lương Đế đột nhiên rất muốn trừng phạt đứa con ngỗ nghịch này: "..."

Lương Đế lạnh lùng nhìn ra ngoài thư phòng, uy nghiêm như rồng gầm: "Truyền Tấn vương."

Loading...