Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 454: Cha con nhận nhau

Cập nhật lúc: 2025-04-22 15:01:29
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Biết thái tử có gan, nhưng không ngờ gan lớn đến thế.

Chỉ trong một ngày, Dư công công đã thay đổi toàn bộ nhận thức về thái tử.

Không chỉ Dư công công, ngay cả Lương Đế - phụ thân ruột, cũng nghi ngờ con trai có bị ai đó đánh tráo hay không.

Đối mặt với nước mắt của Hồ Quý phi, Lương Đế dù hiểu nhưng cũng đau đầu.

Không phải là tần phi trẻ tuổi có thể quát mắng, tuổi tác của Hồ Quý phi, một chút sơ suất có thể tiễn bà về trời.

"Ái khanh hãy bình tĩnh."

Lương Đế nói.

Hồ Quý phi bước vào thư phòng, khóc lóc: "Bệ hạ! Thần thiếp không thể bình tĩnh! Xin bệ hạ nói cho thần thiếp biết, Kỳ nhi có phải cháu nội ruột của thần thiếp không?"

Sự tình đến nước này, Lương Đế phủ nhận cũng vô ích.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nghịch tử đã đ.â.m thẳng mặt Quý phi, thì việc cả thiên hạ biết chuyện chỉ là sớm muộn.

Không thể vừa dập lửa, vừa để nghịch tử châm lửa.

Dập lửa sao kịp châm lửa?

Nghịch tử vẫn bị đánh ít, năm đứa con kia đứa nào dám trái ý ông như vậy.

"Kỳ nhi là con ruột của Hoa nhi."

Lục Chiêu Hoa, tên húy của Tấn vương.

Hồ Quý phi xúc động rơi lệ: "Thần thiếp biết mà... thần thiếp biết mà... lần đầu thấy đứa bé... đã thấy xót xa khó tả... Thật tốt quá... Hoa nhi có con nối dõi rồi... Bệ hạ... chuyện huyết thống quan trọng, nên sớm để Kỳ nhi trở về bên cha ruột."

Lương Đế uy nghiêm: "Trẫm đã có chủ trương."

Hồ Quý phi nghẹn ngào: "Bệ hạ, thần thiếp có thể mời Kỳ nhi đến cung ngồi chốc lát không?"

Một khi đã đến, thì thân phận con ruột Tấn vương sẽ xác thực.

Dư công công liếc mắt nhìn Hồ Quý phi.

Đàn bà hậu viện vương phủ, ai là người đơn giản?

Tin tức lan truyền nhanh thế trong hậu cung, e rằng không phải do thái tử, mà là thủ đoạn của Quý phi.

Em trai Quý phi là cánh tay phải của bệ hạ, theo bệ hạ nam chinh bắc chiến, sau khi bệ hạ lên ngôi phong làm Phiêu kỵ đại tướng quân.

Tấn vương cách ngôi thái tử chỉ thiếu một đứa con.

Giờ đã có con, lại là Hộ quốc kỳ lân mang quốc vận, gia tộc Quý phi tất nhiên sẽ tìm mọi cách để sớm nhận Giản quận vương về.

Chậm là sinh biến.

Lương Đế nhíu mày.

Hồ Quý phi khóc không thành tiếng: "Bệ hạ! Tuổi tác thần thiếp đã cao, không biết còn được bao ngày, mong bệ hạ nghĩ tới công lao thần thiếp an phận thủ thường phụng sự bệ hạ nhiều năm, cho phép thần thiếp trước khi nhắm mắt được nghe Kỳ nhi gọi một tiếng nội nội..."

Bà quỳ xuống trước Lương Đế.

"Quý phi nương nương!"

Dư công công vội đỡ bà dậy, "Đất lạnh, giữ gìn thân thể!"

Lương Đế bất đắc dĩ: "Kỳ nhi chưa biết chuyện, đợi trẫm nói rõ thân thế, sẽ để nó đến thăm ái khanh."

Hồ Quý phi cảm kích: "Đa tạ bệ hạ!"

Sau khi Hồ Quý phi rời đi, Lương Đế bảo Dư công công: "Ngươi đi hỏi lần cuối tên nghịch tử đó, rốt cuộc nó có còn muốn làm thái tử không?"

Dư công công thần sắc phức tạp: "... Dạ."

Phía Lương Đế đau đầu, Lục Chiêu Ngôn từ bỏ chức vị lại thảnh thơi.

Anh đến ngự hoa viên.

Bảo Châu Châu đã chơi mệt, nằm sấp ngủ trên cỏ.

Lục Nguyên vẫn ngồi xích đu, thong dong tự tại.

"Con ngủ không biết bế lên à?"

Lục Chiêu Ngôn cúi xuống bế cháu.

Vừa vào lòng, đứa bé như con lươn, trơn tuột tuột xuống.

Nó nhất quyết ngủ dưới đất.

Lục Nguyên nhếch môi: "Chỉ có anh thông minh."

Lục Chiêu Ngôn nắm chặt tay, hít sâu.

Tiểu Bạch mang nặng đẻ đau.

Con ruột, ruột thịt.

Xích đu đủ rộng, Lục Nguyên chỉ ngồi một bên.

Lục Chiêu Ngôn ngồi xuống cạnh con.

Lục Nguyên cười: "Hôm nay bố khác lạ thế, lại bị hoàng tổ phụ mắng à?"

Quả là con mình, đoán đâu trúng đó.

Giai đoạn khó khăn nhất đã qua, Lục Chiêu Ngôn giờ đã bình tĩnh hơn khi đối mặt với con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-454-cha-con-nhan-nhau.html.]

Anh nhìn con đầy trìu mến: "Uyên nhi, nếu ta không làm thái tử nữa, con có muốn nhận ta làm cha không?"

Lục Nguyên hỏi: "Bố phạm tội gì, đến mức mất cả ngôi thái tử? Chẳng lẽ bố mưu sát bệ hạ?"

Lục Chiêu Ngôn mặt cứng đờ.

Lục Nguyên lập tức đứng dậy, tránh xa: "Con không cùng phe với bố! Con hoàn toàn không biết gì về chuyện phản nghịch của bố!"

Làm bố hoang thì phải có ý thức, đừng lôi kéo con làm phản.

Lục Chiêu Ngôn: "..."

"Về phủ thôi."

Lục Chiêu Ngôn cảm thấy dù có nói mình là cha ruột, con cũng không tin.

Để Tiểu Bạch tự nói vậy.

"Ừ."

Lục Nguyên không từ chối.

Thái tử đắc tội Lương Đế, mình là hoàng tôn giả cũng sắp thất sủng, nên đi sớm là hơn.

Hắn nhấc Bảo Châu Châu lên.

Bảo Châu Châu không hài lòng, cắn một cái.

Lục Nguyên: "Mẹ mày đến đấy."

Bảo Châu Châu lập tức thè lưỡi l.i.ế.m liếm.

Trên xe về phủ, Bảo Châu Châu lại ngủ say.

Lục Chiêu Ngôn bế cháu, lòng tràn đầy hạnh phúc.

Những điều Minh vương nói, anh đều biết.

Từ bỏ Lục Kỳ, đồng nghĩa từ bỏ tất cả những gì vừa có được.

Nhưng anh chưa một giây hối hận về quyết định trong thư phòng.

Anh ngẩng đầu, nhìn Lục Nguyên thư thái: "Uyên nhi, con có muốn tiếp tục ở thái tử phủ không?"

Lục Nguyên thản nhiên: "Có chứ, chẳng lẽ thái tử phủ cũng không ở được? Rốt cuộc bố làm gì vậy?"

Lục Chiêu Ngôn không muốn giấu nữa: "Lục Kỳ không phải con ruột ta, là của Tấn vương."

Lục Nguyên giật mình: "Vậy là bệ hạ trao ngôi thái tử cho Tấn vương rồi?"

Lục Chiêu Ngôn: "Không, bệ hạ cho ta lựa chọn, giữ Lục Kỳ tiếp tục làm thái tử, hoặc—"

Lục Nguyên nói hộ: "Từ bỏ Lục Kỳ, cũng từ bỏ ngôi thái tử."

"Ừ."

Lục Chiêu Ngôn gật đầu.

Lục Nguyên sờ cằm.

Cách xử lý của Lương Đế khiến hắn không hiểu nổi.

Người thực sự trêu giận Lương Đế không phải thái tử Lục Chiêu Ngôn, mà là Tấn vương kia.

Lục Nguyên khó tin nhìn Lục Chiêu Ngôn: "Vậy là, bố từ chối? Bố mất con rồi?"

Lục Chiêu Ngôn không nhịn được: "Đừng có chửi bản thân như vậy."

Lục Nguyên: "...?!"

Lục Nguyên: "Ý bố là gì?"

"Điện hạ, đến nơi rồi."

Tịch Phong nói.

Lục Chiêu Ngôn bế Bảo Châu Châu xuống xe: "Con đi hỏi mẹ, bà ấy sẽ nói cho con biết."

"Mẹ con ở đâu?"

Lục Nguyên hỏi.

Lục Chiêu Ngôn: "Phòng con."

Lục Nguyên nhanh chóng đến chính viện thái tử phủ.

Trên đường gặp Đậu Thanh Y, nàng hình như nói gì đó, hắn không thèm để ý, thẳng đến phòng mình.

Chính xác là phòng của thái tử.

"Mẹ!"

Hắn đẩy cửa vào.

Liễu Khuynh Vân ngáp dài, mơ màng: "Con trai... con về rồi à? Hoàng cung Đại Lương có vui không?"

Lục Nguyên lắc vai mẹ: "Mẹ, con biết mẹ buồn ngủ, nhưng đừng ngủ vội, Lục Chiêu Ngôn nói ông ấy là cha con."

"Ừ..."

Liễu Khuynh Vân đáp trong mơ, bỗng giật mình ngồi dậy, "Hả! Ông ấy nói với con rồi?!"

Lục Nguyên như bị sét đánh.

Loading...