Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 481: Cha của Tiểu Cửu
Cập nhật lúc: 2025-04-22 15:34:24
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Nguyên khóe miệng nhếch lên, dáng vẻ phong lưu tiêu sái, khí thế ngút trời.
Chỉ có hai anh em Cao Mãnh, Cao Diệu là bị "nhồi nhét" no nê.
Ra ngoài một chuyến, về nhà với bụng đầy "cẩu lương"*, ai hiểu nổi cảm giác này?
*Cẩu lương: chỉ những hành động ngọt ngào của các cặp đôi, khiến người độc thân cảm thấy ghen tị.
Khi xe ngựa đến Thiên Cơ Các, xe của Tấn vương phủ cũng đã đậu ở đó.
Lục Kỳ tình cờ bước ra từ Thiên Cơ Các, đụng mặt ngay với Lục Nguyên và Mạnh Thiến Thiến.
Lục Kỳ lạnh lùng nhìn Mạnh Thiến Thiến: "Lòng dạ độc ác như vậy, xứng đáng với hai chữ Phượng Nữ sao?"
Lục Nguyên bước lên phía trước, ngạo nghễ nói: "Này, đối xử với vị hôn thê tương lai của huynnh đệ một chút lịch sự đi."
Lục Kỳ nhíu mày: "Vị hôn thê tương lai?"
Mạnh Thiến Thiến quay đầu nhìn Lục Nguyên - người vừa đứng ra bảo vệ mình: "Hoàng trưởng tôn điện hạ, ta chưa hề đồng ý với lời theo đuổi của ngài."
Lục Nguyên mặt không biểu cảm: "Biết rồi."
Lục Kỳ vô cùng chấn động nhìn hai người, trong phút chốc không biết nói gì.
Lục Nguyên quay sang Mạnh Thiến Thiến: "Hôm nay ta đưa nàng đến đây thôi. Hiếm khi gặp được đệ đệ đang dưỡng thương trong hoàng cung, ta phải tận dụng cơ hội trò chuyện với hắn một chút."
Lục Kỳ lạnh nhạt nói: "Ta và ngươi không có gì để nói."
Lục Nguyên nhếch mép: "Này, huynh đệ một nhà, đừng khách sáo vậy chứ."
"Hai vị từ từ trò chuyện, Tiểu Cửu xin cáo lui."
Mạnh Thiến Thiến nói xong, dẫn theo Cao Mãnh, Cao Diệu bước vào Thiên Cơ Các.
Ánh mắt Lục Kỳ đuổi theo nàng, như muốn nhìn thấu mọi ngóc ngách trên người nàng.
Lục Nguyên không nói không ràng liền chặn tầm mắt của hắn: "Làm em trai mà cứ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ của huynh trưởng, không phải là không ổn lắm sao?"
Lục Kỳ không muốn đối phó với sự quấy rầy của hắn, lập tức muốn rời đi.
Lục Nguyên nhướng mày: "Vội vàng thế à."
Lục Kỳ lên xe ngựa.
Lục Nguyên vén rèm bước vào, ngồi phịch xuống đối diện hắn.
Động tác của hắn cực nhanh, người đánh xe chưa kịp phản ứng, rèm vừa mở vừa đóng, người đánh xe ngơ ngác.
Lục Kỳ lạnh lùng nhìn hắn: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Lục Nguyên thản nhiên nói: "Cưỡi ngựa mệt rồi, dù sao ngươi cũng về cung, cho ta đi nhờ một đoạn."
Lục Kỳ mặt không biểu cảm: "Ta về Tấn vương phủ."
Lục Nguyên "ồ" một tiếng: "Vậy ngươi đi vòng một chút, đưa ta một đoạn đi."
Lục Kỳ không muốn nói chuyện.
Lục Nguyên đá nhẹ vào thành xe, nói với người đánh xe: "Về cung."
Người đánh xe ngoảnh lại nhìn tấm rèm đã đóng kín: "Quận vương..."
Lục Kỳ biết Lục Nguyên là loại người trơ trẽn, dù hắn thật sự đến Tấn vương phủ, hắn cũng sẽ vô sỉ đi theo.
Lục Kỳ bực tức nói: "Đi."
"Tuân lệnh."
Người đánh xe vung roi, cho xe chạy đi.
Xe ngựa lắc lư trên con phố tấp nập người qua lại.
Lục Kỳ nhắm mắt dưỡng thần, không muốn nói chuyện với Lục Nguyên.
Lục Nguyên cười cười, giơ tay định lấy món điểm tâm trên bàn.
Lục Kỳ nhanh tay hơn, dời đĩa đi.
Lục Nguyên "xì" một tiếng: "Chỉ là một miếng điểm tâm thôi mà, đừng keo kiệt vậy chứ."
Lục Kỳ lạnh lùng nói: "Ta sợ ngươi bị trúng độc trên xe của ta, sau này không dễ giải thích với hoàng tổ phụ."
Lục Nguyên vươn tay, lấy lại đĩa, chọn một miếng bánh hoa quế: "Ngươi lo xa quá, ta không phải là ngươi, sẽ dùng khổ nhục kế đâu."
"Vậy sao?"
Lục Kỳ chế nhạo.
Lục Nguyên nghĩ đến chuyện đốt sân viện của Tử Ngọ tiên sinh, xoa xoa sống mũi.
Lục Kỳ lạnh giọng: "Ngươi không cần dò la tin tức từ ta, ngươi sẽ không tìm hiểu được gì đâu."
Lục Nguyên lắc đầu: "Thời buổi này, đi nhờ xe mà cũng có người nghĩ quá nhiều à?"
Hoàng cung đã tới.
Lục Nguyên xuống xe ngựa.
Nhân tiện, hắn bỏ độc cho Lục Kỳ.
Người đánh xe vén rèm: "Quận vương, ngài không sao chứ?"
Lục Kỳ dùng ngón tay bóp c.h.ế.t một con độc trùng sắp chết: "Độc cổ Miêu Cương, còn nói ngươi và Miêu Cương không có quan hệ gì sao?"
Vừa bước vào Cần Chính Điện, một giọng nói âm lãnh vang lên sau lưng Lục Nguyên: "Ngươi đã làm gì với Lục Kỳ?"
Lục Nguyên quay người, nhìn kỳ quái vào Lục Chiêu Ngôn không chút biểu cảm: "Sao lại lén lút thế?"
Trong dự đoán, cảnh con trai giật mình sợ hãi không xảy ra, Lục Chiêu Ngôn tỏ ra rất thất vọng.
Lục Chiêu Ngôn đành không giả vờ nữa, bước ra từ sau khóm trúc: "Nghe nói ngươi về cung bằng xe của Lục Kỳ, ngươi có động chân động tay gì với hắn không?"
Lục Nguyên nhẹ nhàng nói: "Không động chân động tay, chỉ tay không hạ độc thôi."
Lục Chiêu Ngôn suýt ngã: "Ngươi hạ độc cho hắn? Ngươi sợ hắn không có bằng chứng bắt ngươi sao?"
Lục Nguyên: "Đúng vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-481-cha-cua-tieu-cuu.html.]
Lục Chiêu Ngôn: "..."
Lục Chiêu Ngôn tức đến nghẹn họng, nhưng rất nhanh hắn hiểu ra ý đồ của Lục Nguyên: "Ngươi muốn hắn đến trước mặt hoàng thượng tố cáo ngươi? Lúc này hai người đang tranh đoạt thân phận Kỳ Lân, hoàng tổ phụ của ngươi vừa tuyên bố không cho phép bất kỳ ai nghi ngờ thân thế của ngươi. Nếu hắn đến làm loạn, không chỉ chọc giận hoàng tổ phụ, mà còn khiến người ta cho rằng hắn đang nhân cơ hội hãm hại ngươi."
"Nhưng có lẽ ngươi sẽ thất vọng, hắn không dễ mất bình tĩnh như vậy đâu."
Lục Nguyên nhướng mày: "Một lần nhẫn nhịn được, hai lần ba lần, năm sáu bảy tám lần thì sao?"
Phiêu Vũ Miên Miên
Lục Chiêu Ngôn khựng lại, vẻ mặt khó tả: "Chiêu thức này quá ti tiện à?"
Lục Nguyên nghiêm túc nói: "Nước quá trong thì không có cá, chiêu quá ti tiện thì vô địch."
Lục Chiêu Ngôn: "..."
Khi Mạnh Thiến Thiến trở về sân viện của Yên nương tử, Hồng Tụ đang đứng ở cửa chờ nàng.
Hồng Tụ nói: "Yên cô nương, phu nhân tìm."
Mạnh Thiến Thiến không thèm đi: "Có chuyện gì nói ở đây đi."
Hồng Tụ liếc nhìn hai người phía sau nàng: "Yên cô nương, mời nói chuyện riêng một chút."
"Được thôi."
Mạnh Thiến Thiến quay sang Cao Mãnh, Cao Diệu, "Phiền hai vị đại nhân đợi ở hành lang, đừng để tôi rời khỏi tầm mắt của hai vị."
Cao Mãnh, Cao Diệu hiểu ý, đi đến hành lang, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Hồng Tụ.
Hồng Tụ cũng không ngờ Mạnh Thiến Thiến thậm chí không thèm giả vờ, rõ ràng là nàng hạ độc các chủ, nhưng người che giấu lại là họ, còn nàng thì không sợ chuyện bị đào bới.
Nghĩ lại cũng đúng, người không có gì để mất thì không sợ gì cả.
Họ dám tố cáo nàng hạ độc các chủ, nàng lập tức tố cáo phu nhân ám sát nàng.
Một Phượng Nữ giả như nàng, không cần phải trả giá bằng phu nhân.
Hồng Tụ nói: "Yên trưởng lão đã bị bắt, mời Yên cô nương giao ra giải dược, nếu không tính mạng Yên trưởng lão sẽ không bảo toàn."
Mạnh Thiến Thiến cười: "Giải dược, không có."
Nói xong, nàng bỏ đi dài.
Hồng Tụ sửng sốt.
Nụ cười của Mạnh Thiến Thiến hóa thành một vệt lạnh lẽo nơi khóe miệng.
Công Tôn Viêm Minh, đã đến lúc phải lật bài ngửa rồi.
Hồng Tụ báo cáo lại sự việc với Tiêu Dung Nhi.
Tiêu Dung Nhi tức đến phát điên.
Công Tôn Vũ cũng ở đó.
Thành thật mà nói, hắn cũng rất kinh ngạc, đối với người khác độc ác thì thôi, sao đến cả sư phụ của mình cũng không quan tâm sống chết?
Tiêu Dung Nhi nghiến răng: "Nàng nhất định là giả vờ! Ta không tin nàng không quan tâm đến sinh tử của Yên Hàn Sương, hãy tra tấn thật mạnh!"
Giả vờ hay không không quan trọng, quan trọng là đại ca không thể chờ đợi được nữa, sau khi kéo co với cô bé kia, dù có phân thắng bại, e rằng cũng đã quá muộn.
Công Tôn Vũ đi đến mật thất: "Đại ca, cô bé kia không chịu giao giải dược."
Vết đen trong lòng bàn tay Công Tôn Viêm Minh đã lan dọc cánh tay đến vai, khi lan đến tim thì không thể cứu vãn được nữa.
Lần cuối cùng Công Tôn Viêm Minh bị dồn vào đường cùng như thế này, chính là khi chiến đấu với Thương Cửu.
Thương Cửu một mình xông vào Đoạn Hồn Nhai của Thiên Cơ Các, trải qua chín c.h.ế.t một sống, từ khu cấm địa của Thiên Cơ Các mang Chung Ly Uyên đi.
Chung Ly Uyên mất hết công lực, nằm trên lưng rộng của hắn, toàn thân đầy máu, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định và lạnh lùng.
"A Uyên, nàng có sợ c.h.ế.t không?"
"Sợ, nhưng ta sợ hơn khi không có ngươi."
"Tốt, chúng ta cùng nhau phá vây."
...
"A Uyên, ta không nhìn thấy nữa rồi."
"Ta làm mắt cho ngươi."
"Được."
Thương Cửu dùng áo ngoài buộc chặt Chung Ly Uyên trên lưng, lại cởi dây buộc tóc bịt mắt đang chảy máu.
"Bên phải có đao!"
"Vung kiếm, chém!"
"Chính diện, một trượng, có một con mương nhỏ, ta không muốn váy bị ướt, ngươi nhảy xa một chút."
Chung Ly Uyên nhìn vực sâu muôn trượng, nói ngọt ngào bên vai hắn.
Hắn cầm kiếm, đứng bên kia vực, nhìn Thương Cửu đã thương tích đầy mình, trên lưng là Chung Ly Uyên sẵn sàng c.h.ế.t cùng hắn, nhảy cao vượt qua vực sâu tưởng chừng không thể vượt qua.
Khi chạm đất.
Chung Ly Uyên mở to mắt vô cùng chấn động: "Thương Cửu..."
Thương Cửu khẽ nhếch mép: "Váy có bị ướt không?"
Khoảnh khắc đó, sơn hà vạn vật đều mất hết sắc màu.
Người đàn ông chọc trời khuấy nước ấy hiên ngang đứng trên đỉnh núi, tựa như thần linh.
Con người sao có thể có sức mạnh g.i.ế.c thần?
Công Tôn Viêm Minh thua mà không cần đánh.
Thương Cửu thậm chí không thèm nhìn hắn, bế Chung Ly Uyên bước đi.
Tất cả mọi người đều nghĩ hắn là để đoạt lại Chung Ly Uyên, nhưng chỉ có hắn hiểu, kẻ thù trong lòng hắn từ đầu đến cuối đều là Thương Cửu năm xưa đã khiến hắn khiếp sợ.
Chỉ có g.i.ế.c c.h.ế.t Thương Cửu, hắn mới có thể thoát khỏi bóng ma quá khứ, trở thành cường giả bất bại.