Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 494: Kỳ Lân Chân Chính

Cập nhật lúc: 2025-04-23 17:59:39
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên xe ngựa trở về Thiên Cơ Các, Công Tôn Viêm Minh nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu lần lượt hiện lại cảnh Lục Kỳ và Lục Nguyên thi đấu ở điện Kim Loan.

Khả năng Lục Nguyên thể hiện vượt xa dự đoán của ông. Ông đã đoán hắn không phải là kẻ bất tài như lời đồn, nhưng cũng không ngờ hắn lại có bản lĩnh đến thế.

"Tướng quốc Tuân, ngươi hãy giúp ta điều tra một người."

"Ai mà khiến các chủ Công Tôn phải tự mình đến Tây thành vậy?"

"Huyết mạch của Tần vương phủ Tây Nam."

"Ồ? Tần vương phủ không phải bị nguyền rủa tuyệt tự rồi sao? Lại có huyết mạch nữa?"

"Chuyện này dài lắm, đây là chân dung cha hắn, là con ruột thì dung mạo phải rất giống."

"Đã các chủ Công Tôn tự mình mở lời, bản tướng không thể đứng ngoài. Mời các chủ về Thiên Cơ Các chờ tin."

Hai tháng sau, ông nhận được thư chim bồ câu của Tuân tướng quốc, nói rằng không tìm thấy thanh niên nào phù hợp độ tuổi và giống Lục Chiêu Ngôn.

Không lâu sau, địa sát la bàn của ông lại xuất hiện dị thường.

Ông theo dấu dị thường rời Linh Sơn, tình cờ gặp Đậu Thanh Y và Lục Kỳ trên phố.

Lục Chiêu Ngôn và Lục Kỳ quả thật có chút tương đồng, cộng thêm dị thường của địa sát la bàn, khiến ông tin chắc Lục Kỳ chính là huyết mạch Tần vương phủ, cũng là Hộ quốc kỳ lân gánh vận nước.

Ý nghĩ lóe lên, Công Tôn Viêm Minh mở mắt.

Kỳ lân có thể là bất kỳ ai, duy nhất không thể là Lục Nguyên.

Lục Kỳ phải giữ vững ngôi vị kỳ lân.

Lục Chiêu Ngôn về thái tử phủ, lập tức đến viện của Liễu Khuynh Vân, thực ra cũng là chính viện của hắn.

Liễu Khuynh Vân từng đề nghị đổi viện khác, nhưng bị Lục Chiêu Ngôn lấy cớ Lục Nguyên thích ở đây mà giữ lại.

Liễu Khuynh Vân đương nhiên không muốn xa con trai.

Vậy thì... ở đây cũng được.

"Tiểu Bạch."

Lục Chiêu Ngôn ánh mắt dịu dàng bước vào phòng.

Liễu Khuynh Vân vừa gặm xong cái đùi gà, nghe tiếng hắn bị sặc: "Ngươi đến rồi, sao đi không có tiếng động vậy?"

Lúc nãy ăn đùi gà có thô lỗ không nhỉ?

Nàng là tiểu thư khuê các, không thể mất hình tượng!

Lục Chiêu Ngôn nhịn cười: "Là lỗi của ta, quên gõ cửa."

Cửa rõ ràng đang mở... Liễu Khuynh Vân hỏi: "Hôm nay trong cung, có chuyện gì không?"

Lục Chiêu Ngôn ngồi xuống trước mặt nàng: "Con trai rất giỏi, thắng cả hai trận."

Liễu Khuynh Vân không ngạc nhiên: "Đương nhiên, xem ai sinh ra mà!"

Lục Chiêu Ngôn cười: "Ngày mai còn thi nữa, Tiểu Bạch muốn vào cung xem không?"

Liễu Khuynh Vân mắt sáng rực: "Được sao?"

Lục Chiêu Ngôn ngẩn người, quả nhiên như nghịch tử nói, Tiểu Bạch chẳng ngại gì...

Hắn nói: "Phụ hoàng bảo ta đưa nàng vào."

Liễu Khuynh Vân nghiêm túc đảm bảo: "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không làm loạn hoàng cung."

Lục Chiêu Ngôn ngơ ngác: "Hả?"

"Ừm." Liễu Khuynh Vân mặt không đổi sắc, "Ý ta là, có cần dậy sớm không?"

Lục Chiêu Ngôn: "... Không cần."

Ra khỏi chính viện, Thôi Hổ lườm chủ tử: "Điện hạ, ngày mai ngài định trì hoãn thế nào?"

Không cần dậy sớm, đúng là một người dám nói, một người dám tin.

Tuy là vào cung quan sát, nhưng theo lẽ có nên vào cung thỉnh an hoàng hậu không?

Nếu không đi, sẽ bị người khác chê trách.

Lục Chiêu Ngôn có suy tính riêng.

Hoàng hậu trước kia đối xử với hắn thế nào, hắn không quan tâm.

Nhưng hoàng hậu đã chọn Thiên Cơ Các, tức là cắt đứt với thái tử phủ. Dù Tiểu Bạch có cung kính đến đâu, cũng không nhận được nửa phần thiện cảm của hoàng hậu.

Để Tiểu Bạch vào cung thỉnh an, chẳng khác nào đưa nàng vào tay hoàng hậu.

Hắn không muốn Tiểu Bạch bị ức hiếp.

Chi bằng đợi sau buổi chầu, khi cuộc thi sắp bắt đầu mới vào cung.

Như vậy, vừa để Tiểu Bạch ngủ đủ giấc, vừa tránh được việc thỉnh an hoàng hậu.

Hỏi thì cứ nói hắn không khỏe, cần Tiểu Bạch chăm sóc.

Là hắn không cho Tiểu Bạch vào cung sớm.

"Hết rồi."

Thôi Hổ không nhìn nổi, lắc đầu nói với Tịch Phong đang tuần tra gần đó: "Sao bệ hạ lại sinh ra một tình chủng chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-494-ky-lan-chan-chinh.html.]

Tịch Phong không nói gì, chỉ cảnh giác quan sát động tĩnh trong phủ.

Thôi Hổ tự nói: "May mà hoàng trưởng tôn không như vậy."

Trong phòng, Lục Nguyên vừa viết xong tờ giấy thứ mười tám tối nay cho Mạnh Thiến Thiến, giao cho ưng mang đi.

Con ưng mặt đen sì, khinh bỉ nhìn tên khốn dám gửi mười tám phong tình thư một tối.

Cánh sắp vẫy bốc khói rồi, có xong không hả?!

Hôm sau, văn võ bá quan sớm vào chầu.

Có lẽ vì mong đợi cuộc thi, những quan viên thường uể oải hôm nay đều tỏ ra tinh thần phấn chấn.

Lục Kỳ cũng theo Tấn Vương đến điện Kim Loan từ sớm.

Hôm qua thua hai trận, mọi người tưởng vị quận vương này sẽ ủ rũ, nhưng kinh ngạc là hắn vẫn điềm tĩnh, ung dung quý phái, không chút suy sụp.

"Đại ca, Kỳ nhi."

Duệ Vương dẫn Tề Vương đi tới.

Duệ Vương vỗ vai Lục Kỳ: "Đêm qua nghỉ ngơi thế nào?"

Lục Kỳ ôn hòa đáp: "Rất tốt."

Duệ Vương gật đầu hài lòng: "Tốt, hôm nay thi tốt, tam thúc tin tưởng con!"

Tề Vương nói: "Đúng vậy, hôm qua khinh địch, không dốc hết sức, hôm nay nhất định phải khiến tên kia mất mặt!"

"Bệ hạ giá đến—"

Theo tiếng Dư công công, mọi người vội về vị trí, cung kính cầm hốt, đợi Lương Đế ngồi lên long ỷ mới đồng loạt hành lễ.

"Bình thân."

Lương Đế phán xong, quét mắt đám đông, "Thái tử và hoàng trưởng tôn đâu?"

Mọi người nhìn về phía Phúc Vương, trước mặt ông vốn phải đứng Lục Chiêu Ngôn, Lục Nguyên và Tử Ngọ tiên sinh.

Nhưng hiện tại, cả ba đều vắng mặt.

Trương Quừ Phong cười nhạo: "Chẳng lẽ sợ quá, không dám đến?"

Đại tư nông nói: "Trương đại nhân, lời nói không thể tùy tiện."

Trương Quừ Phong hỏi: "Vậy tại sao mãi không thấy người?"

Đại tư nông đáp: "Có lẽ có việc gì đó trở ngại."

Trương Quừ Phong cười lạnh: "Vậy cũng nên nhờ người báo trước chứ. Theo ta, hôm qua hắn may mắn thắng, hôm nay biết rõ không phải đối thủ, thà giả bệnh không đến còn hơn mất mặt."

Vừa dứt lời, quả nhiên có cung nhân đến báo: "Thái tử điện hạ không khỏe, đang chữa trị."

Trương Quừ Phong cười: "Ta nói gì nào?"

Đại tư nông nhíu mày: "Các lão."

Mạnh các lão vuốt râu: "Đừng nóng."

Tề Vương tâu với Lương Đế: "Phụ hoàng, bệnh là nhị ca, không phải Lục Lâm Uyên, sao hắn không đến? Nhi thần đề nghị, hắn vô cớ vắng mặt, nên xử thua!"

Trương Quừ Phong vội dâng hốt: "Thần phụ nghị!"

Một đại thần khác bước ra: "Thần phụ nghị!"

"Thần phụ nghị!"

"Thần phụ nghị!"

"Khiếp chiến, xem như đào ngũ, xin bệ hạ định đoạt!"

Đầy triều văn võ, một mảng lớn đứng lên ủng hộ Tề Vương.

Phúc Vương thở dài: "Xem ra tối qua động tĩnh không nhỏ."

"Vị đại ca của ngươi, đã thăm hỏi không ít đại thần đêm qua."

Tưởng Quốc công đột nhiên mọc lên từ đất, khiến Phúc Vương giật mình.

Tưởng Quốc công dùng cháu trai che mình.

Hôm nay thi b.ắ.n cưỡi ngựa, ông rất hứng thú, nhất định không thể bị đuổi đi!

"Tưởng Quốc công."

Lương Đế mở miệng.

Tưởng Quốc công người cứng đờ, phát hiện nhanh thế?

"Ngươi nghĩ sao?"

Lương Đế hỏi nhẹ.

Phiêu Vũ Miên Miên

Tưởng Quốc công có linh cảm chỉ cần nói sai, sẽ bị đuổi.

Ông liếc mắt: "Hay là... triều chính trước?"

Lương Đế: "Chuẩn."

Tưởng Quốc công: "... "

Hơn nửa đời người, lần đầu đề nghị được chấp thuận, ông cũng có ngày nay!!!

Loading...