Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 512: Đỗ Đỗ Ra Tay
Cập nhật lúc: 2025-04-25 17:22:07
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tấn Vương nhìn đứa con trai xuất hiện trước mặt, rồi lại nhìn người mặc áo đen đang cõng Lục Chiêu Ngôn, chau mày.
Nếu Lục Kỳ đang ở đây, vậy người cứu Lục Chiêu Ngôn là ai?
Trong chớp mắt, Tấn Vương giật tấm khăn che mặt của người áo đen.
Một khuôn mặt quá đỗi quen thuộc hiện ra trước mắt hắn.
Người áo đen bản năng quay đầu đi.
Lục Chiêu Ngôn khẽ nói: "Đừng động."
Phiêu Vũ Miên Miên
Người áo đen nắm chặt tay, kìm nén hành động né tránh.
Lại có hai Lục Kỳ? Tấn Vương càng thêm chấn động.
"Tốt lắm, ngươi dám giả mạo ta! Phụ vương cẩn thận!"
Lục Kỳ mặc trang phục lộng lẫy bước lên che chắn trước mặt Tấn Vương, ánh mắt lạnh lùng nhìn người áo đen: "Ngươi rốt cuộc là ai? Dám mạo danh ta? Nói!"
"Không dám mở miệng à? Sợ lộ giọng nói?"
Tấn Vương nhíu mày.
Đúng vậy, từ khi gặp người áo đen, hắn chưa từng mở miệng.
Trong khi đó, Lục Kỳ trước mắt giọng nói không hề thay đổi.
Dị dung thuật không xa lạ, nhưng giả giọng đến mức không thể phân biệt được thì đếm trên đầu ngón tay.
Lục Kỳ lạnh giọng: "Ta phải xem ai dám cả gan giả mạo ta trong hoàng thành?"
Nói rồi, hắn vung chưởng đánh thẳng vào người áo đen.
Người áo đen giơ tay đỡ, nhưng bị Lục Kỳ khóa chặt cổ tay.
Đồng thời, Lục Kỳ vén tay áo, lướt qua mặt hắn.
Ngay sau đó, trong tay Lục Kỳ xuất hiện một tấm mặt nạ da người.
Hắn lùi lại, đứng cạnh Tấn Vương, nhìn người áo đen không chút nghi ngờ: "Lục Lâm Uyên, không ngờ lại là ngươi!"
Tấn Vương nhìn kỹ.
Khuôn mặt này, không phải Lục Lâm Uyên thì là ai?
Lục Kỳ đưa tấm mặt nạ cho Tấn Vương: "Phụ vương, đây là mặt nạ của con trai, may mà kịp thời vạch trần hắn, nếu không mối quan hệ giữa con và phụ vương sắp bị tiểu tử này phá hoại!"
"Phụ vương, nhân chứng vật chứng đều có, chi bằng lập tức đưa nhị thúc và đại ca đến gặp hoàng tổ phụ, để ngài phán xét!"
Ánh mắt nghi ngờ của Tấn Vương đảo qua lại giữa Lục Kỳ và Lục Lâm Uyên.
Lục Kỳ quay sang đám cao thủ thần bí phía sau: "Các ngươi đừng đứng đó nữa, bắt lấy họ!"
Nhanh như chớp, một luồng kiếm khí sắc bén c.h.é.m tới.
Lục Kỳ vội dùng thân mình che chắn cho Tấn Vương: "Phụ vương cẩn thận!"
Tịch Phong từ trên trời giáng xuống, đánh một chưởng vào Lục Kỳ, thành công đưa người áo đen và Lục Chiêu Ngôn thoát đi.
Lục Kỳ ôm ngực, quỳ một gối, phun ra một ngụm máu.
Tấn Vương nhíu mày, vừa định ra lệnh truy đuổi Lục Chiêu Ngôn thì bỗng dừng lại: "Ngươi bị thương nặng không?"
Lục Kỳ thở gấp: "Hắn không hạ sát thủ, con không sao, chỉ là ban ngày tỷ thí với Lục Lâm Uyên bị nội thương, giờ bị kích phát thôi, phụ vương không cần lo lắng."
Một câu vừa an lòng Tấn Vương, vừa giải thích lý do để Tịch Phong đắc thủ.
Lục Kỳ xấu hổ nói: "Để họ chạy thoát, là con vô dụng."
Tấn Vương nói: "Không trách ngươi, Tịch Phong là cao thủ đại nội được hoàng phụ sủng ái nhất, muốn ngăn hắn không dễ, huống chi ngươi còn có thương tích cũ. Phụ vương vốn tưởng ngươi chỉ bị thương ngoài da... Nếu có nội thương, sao không nói sớm?"
Lục Kỳ trầm mặc.
Tấn Vương thở dài: "Chuyện tỷ thí đã qua rồi, đừng nghĩ nữa, ba ngày sau, chờ lấy lại thân phận Kỳ Lân của ngươi."
Lục Kỳ khẽ nói: "Vâng, phụ vương."
Tấn Vương lại nói: "Lên xe, về phủ."
Lục Kỳ gật đầu.
Sau khi lên xe, Tấn Vương vén rèm, ra hiệu cho đám cao thủ.
Mọi người hiểu ý, chia làm hai nhóm biến mất trong đêm.
Tịch Phong đưa hai người không đi xa, mà rẽ vào một thanh lâu từ cửa sau.
Lục Chiêu Ngôn sầm mặt: "Tịch Phong!"
Tịch Phong đặt hai người xuống, chắp tay: "Tình thế cấp bách, chỉ có thanh lâu dễ ẩn thân, mong Điện Hạ thứ lỗi."
"Nhanh đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-512-do-do-ra-tay.html.]
Cơ Ly phe phẩy quạt, thong thả bước ra.
Hắn đội nón lá, che đi mái tóc bạc.
Bên cạnh, Tỵ Xà cũng đội nón, mặc trang phục đệ tử Thiên Cơ Các.
Làm vậy tự nhiên không phải để vu oan Thiên Cơ Các.
Mà là gần đó vừa có đệ tử Thiên Cơ Các đi qua, mua quần áo sao bằng cướp cho nhanh?
"Bọn họ sắp đuổi tới rồi."
Tịch Phong nói.
"Giao cho chúng ta, ngươi đưa Thái Tử Điện Hạ và..."
Cơ Ly nói đến đây, liếc nhìn người áo đen, "Hoàng trưởng tôn, về Thái Tử phủ."
Hắn nhấn mạnh bốn chữ hoàng trưởng tôn.
Ánh mắt người áo đen khẽ động.
Cơ Ly và Tỵ Xà rời thanh lâu.
Người áo đen định cởi áo, giao Lục Chiêu Ngôn cho Tịch Phong.
Lục Chiêu Ngôn lên tiếng: "Còn đi được không?"
Người áo đen quay đầu, liếc nhìn Lục Chiêu Ngôn trên lưng.
Lục Chiêu Ngôn nói: "Ta hỏi ngươi còn đi được không?"
Người áo đen nhìn Tịch Phong.
Lục Chiêu Ngôn nói: "Tịch Phong, ngươi đưa người đi cứu Phu nhân."
Tịch Phong nhíu mày: "Điện Hạ, ngài..."
Lục Chiêu Ngôn không cần nổi giận cũng uy nghiêm: "Uyên nhi đưa ta về phủ."
Tịch Phong cảnh giác nhìn người áo đen.
Dù hắn có khuôn mặt giống Lục Nguyên, dù Thái Tử gọi là Uyên nhi, nhưng mọi người đều biết, hắn không phải Lục Lâm Uyên thật.
Lục Chiêu Ngôn nghiêm mặt: "Còn không đi nhanh? Phu nhân có mệnh hệ gì, ta cũng không sống nổi."
Tịch Phong: "..."
Tịch Phong rời đi.
Lục Chiêu Ngôn nằm trên lưng hắn: "Đường về phủ, nhớ chứ?"
Người áo đen không nói gì.
Ánh trăng lạnh lẽo rơi trên vai hắn, như phủ một lớp sương giá.
Tấn Vương và con trai ngồi xe về tới Tấn Vương phủ.
Tấn Vương mời thái y đến chữa thương cho con.
Thái y bắt mạch, xử lý vết thương trên tay Quận Vương.
Suốt quá trình, Tấn Vương đứng cạnh giường, khi nhìn thấy vết thương trên lòng bàn tay từ cuộc tỷ thí, ánh mắt hắn cuối cùng cũng hết nghi ngờ.
Hắn gọi thái y ra sân: "Chu thái y, thương thế của Kỳ nhi thế nào?"
Chu thái y nói: "Quận Vương võ nghệ cao cường, thương thế nhẹ không đáng ngại, chỉ là..."
"Chỉ là gì?"
Tấn Vương hỏi.
Chu thái y thở dài: "Thương có thể chữa, tâm bệnh khó lành, Quận Vương khí uất kết, có lẽ bị tỷ thí lần này ảnh hưởng không nhỏ, Điện Hạ nên khuyên Quận Vương thả lỏng tinh thần."
Tấn Vương gật đầu: "Ta biết rồi, người đâu, tiễn Chu thái y."
Sau khi thái y rời đi, Tấn Vương vào phòng Lục Kỳ.
Lúc này, Lục Kỳ không nằm nghỉ như lời thái y, mà ngồi bên cửa sổ ngắm sao.
Nghe tiếng bước chân, hắn phun nhẹ ngọn cỏ đuôi chó trong miệng, vẻ mặt trở nên u uất.
Tấn Vương đến trước mặt con, khẽ hỏi: "Kỳ nhi, đang nghĩ gì?"
Lục Kỳ trước mắt hỏi ngược: "Phụ vương, tối nay... ngài đang thử nghiệm con sao?"
Tấn Vương tắc lưỡi.
Lục Kỳ này cười khổ: "Thì ra trong lòng phụ vương, con không đáng tin đến vậy."
Tấn Vương hít sâu: "Phụ vương không phải không tin ngươi, tối nay ám sát Lục Chiêu Ngôn là thật, hạ độc cũng là thật."
Hắn hỏi: "Thành công chứ?"
Tấn Vương nói: "... Suýt nữa, nhưng yên tâm, ba ngày sau, phụ vương nhất định đoạt lại thân phận Kỳ Lân cho ngươi!"