Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 554: Miêu Vương ra tay
Cập nhật lúc: 2025-04-29 17:04:08
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một cái đầu lén lút thò ra từ góc tường.
Sau khi nhìn quanh xác nhận không có ai theo dõi, Miêu Vương nhanh như chớp lẻn vào ngự thư phòng.
Hắn gần như không tốn chút công sức nào đã phát hiện ra khối mực bị động chạm.
"Y hệt, may mà bản vương có đôi mắt tinh tường."
Chính xác mà nói, là khứu giác của hắn đủ nhạy để ngửi thấy mùi thuốc cực kỳ nhẹ trên khối mực.
Đây là loại cỏ Huỳnh Hỏa độc nhất vô nhị của Miêu Cương, mùi của nó có tác dụng kích thích côn trùng điên cuồng.
Người bình thường ngửi vào không sao, nhưng Lương Đế chỉ cần ngửi một hai giờ, Tâm Côn Trùng sẽ giải phóng lượng lớn độc tố, khiến Lương Đế dần mất đi lý trí.
"Chà, nếu không phải vì đứa trẻ, bản vương cần gì phải bận tâm đến sống c.h.ế.t của ngươi."
Miêu Vương lẩm bẩm xong, cảm thấy câu nói này có chút kỳ quặc.
Thôi kệ, thu khối mực lại trước đã.
Trên người Miêu Vương cũng có côn trùng, không thể để chúng bị liên lụy.
Hắn lấy một tờ giấy tuyên trong ngự thư phòng, bọc khối mực thật kỹ rồi cho vào túi da mang theo bên mình.
"Vẫn chưa yên tâm, hay là dùng sáp phong lại trước."
Hắn lại lấy khối mực ra, đang nhỏ sáp lên thì Tưởng Quốc công xuất hiện ở cửa ngự thư phòng.
Cháu trai Nhiếp Nhi của ông ta đã ở trong cung nhiều ngày, gia đình nhớ nhung vô cùng, nên ông ta vào cung để đón Nhiếp Nhi về phủ.
Đã đến rồi, không thể không chào hỏi hoàng đế.
Mặc dù ông ta thực sự không muốn.
Lúc ông ta cầu kiến Lương Đế, Lương Đế vẫn còn ở ngự thư phòng.
Phiêu Vũ Miên Miên
Ông ta đâu biết Lương Đế đã bị chắt gái gọi ra ngự hoa viên.
Hôm qua ở yến cưới của Tấn Vương phủ, Tưởng Quốc công từng gặp Miêu Vương, do đặc điểm của Miêu Vương quá nổi bật nên ông ta nhận ra ngay.
"Là ngươi? Ngươi là người nào đó ở Thái Tử phủ nhỉ?"
Tưởng Quốc công suy nghĩ một chút, "Lão gia họ Liễu!"
Ánh mắt của ông ta dừng lại trên tay Miêu Vương.
Bị bắt quả tang quá đột ngột, khiến Miêu Vương không kịp vứt khối mực và cây nến trong tay.
Thật là khó xử.
Miêu Vương vội nói: "Khoan đã, ngươi nghe ta giải thích, không phải như ngươi nghĩ đâu..."
Tưởng Quốc công xông vào: "Ngươi muốn đầu độc bệ hạ!"
Miêu Vương: "Không phải ta, không phải ta."
Tưởng Quốc công quay người, đóng sập cửa lại, đi đến trước mặt Miêu Vương, lấy ra một lọ sứ đặt lên bàn: "Đủ chưa? Không đủ thì thêm cái này nữa!"
Miêu Vương: "..."
"Ta thực sự không phải đến để hại hắn."
"Ta hiểu ta hiểu, ta cũng không phải!"
Tưởng Quốc công liếc mắt ra hiệu với Miêu Vương.
Miêu Vương ngửi lọ thuốc: "Ba đậu?"
Tưởng Quốc công mắt sáng lên: "Ngươi cũng hiểu biết đấy, quả là đồng đạo! Ta nói cho ngươi biết, đây không phải ba đậu bình thường, dùng đúng cách hiệu quả của nó không khác gì hạc đỉnh hồng!"
Miêu Vương không biết nói gì: "..."
Nếu không phải Miêu Vương xác nhận mình không bố trí nội gián bên cạnh Lương Đế, hắn gần như muốn nghĩ người trước mắt là đồng bọn của mình rồi.
"Nhìn ta làm gì? Làm đi chứ!"
Tưởng Quốc công nóng lòng muốn xem lão già đã lưu đày mình trên triều đình, "bụp bụp" xì hơi và chạy tóe loe!
Nghĩ thôi đã thấy sướng rồi!
Miêu Vương ngửa mặt lên trời hít một hơi sâu.
Đột nhiên cảm thấy Lương Đế tội nghiệp là sao nhỉ?
"Cho vào đâu đây?"
Tưởng Quốc công hào hứng hỏi.
Miêu Vương đang bận phong sáp, qua loa đáp: "Ấm trà đi."
"Được!"
Tưởng Quốc công đổ ào một gói bột ba đậu vào ấm trà, còn không quên lắc đều.
Miêu Vương khẽ động tai.
Lương Đế đang đến.
"Lưu đày ta, lưu đày ta! Ngươi xem nhiều ba đậu như vậy, chắc là đủ rồi..."
Tưởng Quốc công quay người, trong ngự thư phòng đã không còn bóng dáng Miêu Vương, "Hả, người đâu?"
"Tưởng Quốc công?"
Lương Đế bước vào ngự thư phòng, nhìn ông ta đầy nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-554-mieu-vuong-ra-tay.html.]
Tưởng Quốc công khéo léo đặt ấm trà xuống, dùng thân mình che lại, bình thản hành lễ: "Thần vào cung đón Nhiếp Nhi, xin chào bệ hạ."
Lương Đế liếc nhìn ấm trà lộ liễu kia.
Dư công công cũng không muốn nhìn nữa.
Lương Đế uy nghiêm bước vào.
Hắn ngửi thấy mùi nến.
Hắn nhìn cây nến trên bàn đã ngắn đi một đoạn, sờ vào bấc nến: "Vừa rồi có ai đến đây?"
Tưởng Quốc công: "Không có ai!"
Lương Đế nhìn sâu vào ông ta, dừng lại ở những ngón tay sạch sẽ của ông ta trong chốc lát, chậm rãi bước hai bước: "Ra đây!"
Tưởng Quốc công dỏng tai.
Dư công công kinh ngạc nhìn vào ngự thư phòng: "Bệ hạ?"
Lương Đế vỗ một chưởng vào giá sách.
Nội lực hùng hậu xuyên qua từng cuốn sách, trực tiếp nhắm vào Miêu Vương đang trốn phía sau.
Miêu Vương biến sắc, vội né sang một bên.
Quả là "Cách sơn đả ngưu"!
Khi thấy Miêu Vương xuất hiện, Dư công công sửng sốt: "Lão gia họ Liễu?"
Tưởng Quốc công tiếc nuối: "Ta tưởng ngươi đi rồi, trốn ở đó làm gì?"
Dư công công lập tức nhìn Tưởng Quốc công: Hai người cùng một phe?!
Lương Đế lạnh lùng hỏi: "Các ngươi lén lút trong ngự thư phòng của trẫm, đang làm trò gì?"
"Không có gì, không làm gì cả!"
"Hắn cho ba đậu vào trà của ngài!"
Hai người đồng thanh.
Tưởng Quốc công run lên: Ngươi bán đứng ta!!!
Miêu Vương chỉ vào ấm trà trên bàn, nghiêm túc nói: "Ta thấy hắn lén lút đến ngự thư phòng, nên đã đến trước, trốn trong bóng tối quan sát hắn, không ngờ lại bắt được quả tang."
Tưởng Quốc công há hốc mồm!
Miêu Vương tiếp tục: "Ngươi đã đến rồi, muốn xử lý thế nào tùy ngươi, ta đi đây."
Nói xong, hắn khoanh tay sau lưng, ung dung bước ra khỏi ngự thư phòng.
"Dừng lại."
Lương Đế lạnh giọng.
Không nghe không nghe, rùa già lải nhải.
Miêu Vương ngửng mặt bước đi.
Lương Đế lại một chưởng đánh về phía Miêu Vương.
Miêu Vương lưng lạnh toát, vội quay người nắm lấy cổ tay hắn, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, trong lòng thoáng nghi ngờ.
Trạng thái của hắn rõ ràng không ổn.
Nhưng khối mực cỏ Huỳnh Hỏa đã được phong sáp rồi...
Đang suy nghĩ, chiếc chuông côn trùng trên thắt lưng hắn rung lên, phát ra tiếng leng keng nhẹ.
Có người đang dùng sáo côn trùng thúc Tâm Côn Trùng của Lương Đế!
Đây là loại sáo đặc biệt của Miêu Cương, âm thanh của nó chỉ có côn trùng nghe thấy, người không thể nghe được.
Côn trùng trong chuông nghe thấy tiếng sáo, cũng bắt đầu bồn chồn.
Đây cũng chính là tác dụng của chuông côn trùng.
Xem ra, đối phương đã chuẩn bị hai tay, cỏ Huỳnh Hỏa và sáo côn trùng.
Sáo côn trùng mãnh liệt hơn cỏ Huỳnh Hỏa rất nhiều, đôi mắt Lương Đế lập tức trở nên tối sầm, hắn xoay cổ tay lại.
Tưởng Quốc công hét lên: "Ái chà! Tay ngươi gãy mất!"
Miêu Vương thuận thế xoay người, may mắn thoát khỏi tay Lương Đế.
Tưởng Quốc công toát cả mồ hôi lạnh.
Suốt nhiều năm đấu trí với anh rể, ông ta chưa thắng nổi một lần, gần như bị đánh cho tơi tả, làm sao ông ta không biết sự lợi hại của vị anh rể này?
Chiêu vừa rồi, ngay cả Hồ đại tướng quân cũng chưa chắc né được.
Người này là ai?
Tại sao võ công lại cao thâm đến vậy?
Dư công công ngơ ngác.
Bệ hạ lại đánh nhau với lão gia họ Liễu rồi?
Miêu Vương đối một chưởng với Lương Đế, cánh tay tê dại.
Lão già này ra tay thật rồi?
"Hai ngươi tránh ra!"
Hắn nói với Tưởng Quốc công và Dư công công.