Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần - Chương 587: Trận Khốn Long

Cập nhật lúc: 2025-06-15 11:52:51
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa cười khẽ, Lục Nguyên nói: "Cách duy nhất bây giờ là tìm vị đại tướng quân trong truyền thuyết."

Tỵ Xà không từ chối.

Cơ Ly gần như sụp đổ.

Lục Nguyên lại nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hắc Giáp quân rốt cuộc có bao nhiêu đại tướng quân?"

Cơ Ly nói với vẻ kỳ quặc: "Một chứ còn gì nữa? Cần phải hỏi sao?"

Lục Nguyên nghi hoặc: "Hôm qua ngươi nhắc đến đại tướng quân Hàn Khải, hôm nay Tỵ Xà lại nói đến đại tướng quân Hứa Trọng Bình, hai người này có quan hệ gì?"

Tỵ Xà đáp: "Hàn Khải chính là Hứa Trọng Bình, Hứa Trọng Bình chính là Hàn Khải, giống như Lục Nguyên và Lục Lâm Uyên cũng là một người."

Lục Nguyên ý vị sâu xa: "Xem ra cũng giống ngươi, là người có nhiều chuyện."

Tỵ Xà không tiếp lời.

Suốt dọc đường, Lục Nguyên đã thăm dò không chỉ một lần, hắn không phải không biết.

"Ngươi dẫn đường?"

Hắn gạt sang chuyện khác.

Lục Nguyên cười: "Được thôi."

Cơ Ly vừa đi theo sau hai người vừa chửi bới: "Tên Tống Ứng Trung khốn kiếp, có bạc là quên anh em, họ Lục cho ngươi bao nhiêu bổng lộc mà ngươi dễ dàng bán đứng mình thế? Còn Vân Triều Mộ nữa, đồ dâm phu! Thấy sắc quên nghĩa! Tao coi ngươi là huynh đệ mà giờ ngươi lại thế này! Đợi đấy, tao sẽ g.i.ế.c ngươi!"

Chửi được một nửa, hắn chợt giật mình: "Khoan đã, Thìn Long đâu? Hắn cùng Lục Kỳ vào Thủy Liêm Động, Lục Kỳ ở đây, vậy hắn đi đâu rồi?"

Trong một hẻm núi đầy sương độc kỳ lạ, Thìn Long đang hứng chịu từng đợt tấn công dữ dội. Vừa c.h.é.m đứt ba mũi tên lửa, hắn lại thấy vô số phi tiêu bay tới từ khắp nơi.

Hắn dùng trọng kiếm, lấy lực thắng chứ không phải sự nhanh nhẹn.

Nếu cứ dùng kiếm làm khiên, những đường kiếm ảo sẽ nhanh chóng làm cạn kiệt nội lực của hắn.

Trong chớp mắt, hắn c.h.é.m xuống một tảng đá, lấy đó làm bình phong, rồi dùng chuôi kiếm phá hủy hai cơ quan phía sau, kẹp mình giữa tảng đá và vách núi.

Hắn không sợ tên b.ắ.n lén, chỉ sợ phi tiêu độc.

Đợi đến khi phi tiêu độc hết, hắn vọt lên, một kiếm c.h.é.m nát ba cơ quan phi tiêu.

"Hàn Khải! Nếu có gan thì ra đây, đánh một trận công bằng với ta! Trốn phía sau như rùa rụt cổ, đó là phong cách của Hắc Giáp quân sao? Khí phách của ngươi đâu! Hàn Khải!"

Một tiếng nổ vang lên, hai bên vách núi bỗng nhiên dịch chuyển. Trong khoảnh khắc, trời đất như đảo lộn, đá núi dựng lên từng tầng, tạo thành những bức tường đá vây quanh hắn.

Ám khí chỉ là món khai vị, để Thìn Long biết khó mà lui. Nếu hắn rút lui thì cũng đành.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nhưng hắn lại phá hết cơ quan.

Thìn Long gầm lên: "Hàn Khải! Ngươi ra đây!"

Trên vách núi, một bóng người hiên ngang đứng giữa làn sương độc, lặng lẽ quan sát Thìn Long trong trận pháp.

Thìn Long c.h.é.m một kiếm vào tường đá trước mặt. Chuyện lạ xảy ra.

Bức tường đá đó bỗng nhiên né tránh, như đã đoán trước được chiêu thức của hắn.

Thìn Long kinh ngạc.

Chuyện gì thế này?

Hắn thử c.h.é.m thêm một kiếm nữa.

Kết quả vẫn không khác.

Kiếm pháp của hắn... trong trận này vô dụng rồi?

"Hàn Khải! Dùng tiểu xảo như thế này có gì hay ho?"

Từ làn sương độc vọng xuống một giọng nói trầm ấm, vang vọng khắp thung lũng:

"Trận này tên Khốn Long Trận, do đại nguyên soái sáng tạo. Một khi kích hoạt, ngay cả ta cũng không thể dừng lại. Thìn Long, ngươi còn hai mươi bốn canh giờ."

"Hai mươi bốn canh giờ sau, ngươi sẽ cùng trận pháp này tan thành tro bụi."

Thìn Long siết chặt chuôi kiếm.

Thái Tử phủ.

Mạnh Thiến Thiến đang lau chiếc d.a.o găm trên bàn.

Uất Tử Xuyên bước vào, đưa cho cô một mảnh giấy.

Mạnh Thiến Thiến mở ra xem, nét mặt giãn ra: "Đoàn Minh Nguyệt rốt cuộc cũng nhận việc này rồi."

Sau khi chia tay Đoàn Minh Nguyệt, cô đến hoàng cung, nhờ Thần Phi để ý động tĩnh của Lục Phong Ngâm, xem có ai không phải người của cô tìm đến không.

Ngày hôm sau, một tiểu thái giám từ Nội Vụ Phủ đến tặng Lục Phong Ngâm một tấm bình phong.

Lục Phong Ngâm thiếu gì bình phong chứ?

"Ngay cả Nội Vụ Phủ cũng có nội ứng, ta càng tò mò không biết Đoàn Minh Nguyệt rốt cuộc là ai."

Cô đốt tờ giấy, thấy Uất Tử Xuyên có vẻ muốn nói lại thôi, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-toi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-gian-than/chuong-587-tran-khon-long.html.]

"Phải chăng hắn sắp bị bỏ rồi?"

Uất Tử Xuyên hỏi một câu không đầu không cuối, khiến Mạnh Thiến Thiến ngơ ngác.

"Ai?"

"Lục Nguyên."

"Sao hắn lại... bị bỏ?"

Mạnh Thiến Thiến thầm nghĩ, cô đâu có gan đó.

Uất Tử Xuyên nói: "Khi bắt đầu tò mò về một người, thường là dấu hiệu của sự rung động. Cô tò mò về người đàn ông khác, vậy hắn có thể bị bỏ rồi."

Mạnh Thiến Thiến: "..."

Chẳng bao lâu, Thôi Hổ cũng đến báo cáo.

Giờ hắn cũng đã lên thuyền giặc, xuống không được, hoàn toàn không xuống được!

"Thiếu phu nhân."

Thôi Hổ chắp tay, "Tiểu nhân theo dõi người đàn ông ngồi xe lăn, hắn lên một chiếc xe ngựa, dường như muốn ra khỏi thành."

Ra khỏi thành, phải chăng là để tìm Hắc Giáp quân?

Mạnh Thiến Thiến nhìn con d.a.o găm đã được lau sáng bóng: "Xe ngựa lớn cỡ nào?"

Thôi Hổ đáp: "Khoảng bằng xe ngựa của Tấn Vương."

Xe ngựa của Tấn Vương rộng rãi xa hoa, gấp mấy lần xe của Thái Tử.

Xem ra hắn không đi một mình, cũng không chỉ mang theo em trai Đoàn Văn Lương.

Còn có người quan trọng khác.

Lục Phong Ngâm chăng?

"Chuẩn bị xe ngựa, theo dõi hắn."

"Vâng!"

Thôi Hổ vừa đi, thấy Mạnh Thiến Thiến cũng đứng dậy, liền hỏi: "Thiếu phu nhân đi đâu thế?"

Mạnh Thiến Thiến nói: "Ta cũng đi."

Liên quan đến Hắc Giáp quân, cô phải tự mình đi một chuyến.

"Chị ơi, còn em nữa! Còn em nữa!"

Đàn Nhi đang ăn kẹo hồ lô trong sân nói.

Mạnh Thiến Thiến đến từ biệt Lục Chiêu Ngôn và Liễu Khuynh Vân.

Biết cô muốn tìm Hắc Giáp quân, Liễu Khuynh Vân khuyên cô đợi Miêu Vương trở về, để Miêu Vương cùng đi.

Nhưng Mạnh Thiến Thiến từ chối.

Cô và Lục Nguyên đều đã rời đi, bên cạnh Lương Đế đầy rẫy hiểm nguy, cần một trợ thủ mạnh mẽ hơn.

Cô thực sự muốn để Uất Tử Xuyên và Thôi Hổ ở lại.

Lục Chiêu Ngôn nói: "Thôi Hổ ở lại, Tịch Phong đi với cô, Uất Tử Xuyên cũng đi."

Thôi Hổ ngơ ngác: "Điện hạ!"

Võ công của Tịch Phong cao hơn hắn, trong lòng không phục nhưng cũng đành chấp nhận.

Mạnh Thiến Thiến lắc đầu: "Nếu phụ vương nhất định bắt con chọn một trong hai, con chọn Thôi Hổ."

Thôi Hổ cầm cương.

Mạnh Thiến Thiến và Đàn Nhi ngồi trong xe.

Uất Tử Xuyên hiếm khi không trèo lên nóc xe.

Bởi không có ai hắn muốn trèo lên đầu, hắn ngồi cạnh Thôi Hổ, ôm một thanh kiếm, đeo một cây cung, lạnh lùng như một cục băng nhỏ.

Thôi Hổ cười hỏi: "Thiếu phu nhân, sao cô lại chọn tiểu nhân mà không chọn Tịch Phong?"

Mạnh Thiến Thiến đáp: "Bởi vì ngươi vô liêm sỉ hơn."

Thôi Hổ đờ mặt ra.

Sau một ngày một đêm hành trình, đoàn người tiến vào lãnh địa của Trưởng Công Chúa.

Đoàn Văn Lương nói: "Đại ca, hình như chúng ta bị theo dõi suốt đường."

Đoàn Minh Nguyệt không mấy bận tâm: "Không sao, đến thị trấn rồi sẽ thoát khỏi họ."

Đoàn Văn Lương không hiểu: "Sao không thoát sớm hơn?"

Đoàn Minh Nguyệt nói: "Ngươi cũng không nói sớm."

Đoàn Văn Lương nghẹn lời, cảm thấy rất có lý nhưng lại thấy có gì đó không ổn.

Một lúc sau, hắn mới nhận ra: "Không đúng, đại ca năng lực của ngươi cao hơn em, ngươi chắc chắn đã phát hiện sớm, sao phải đợi em nói ra?"

Loading...