Vương gia, Mẫn nhi ngưỡng mộ Vương gia  lâu,    thể  kề cận bên , thật sự là phúc phận ba đời của Mẫn nhi.
 
Lý Khê Mẫn thầm vui mừng, phụ   bỏ   nhiều tiền để  cửa thứ sử Thanh Châu, nàng mới  cơ hội tiếp cận Ngụy Vương. Cũng là do nàng tự  cố gắng,  mà  đầu tiên   ngài để mắt tới.
 
Không uổng công phụ   bỏ  một nửa gia sản để tranh giành cho nàng một đời vinh hoa phú quý. Nàng sinh     ,  như cái tiện nhân chỉ  thể gả cho nông phu .
 
Triệu An vuốt ve mái tóc của Lý Khê Mẫn: Được một mỹ nhân như Mẫn nhi, bản vương cũng  vui mừng. Đồ chơi giải khuây khi nhàm chán, dỗ vài câu cũng  tốn công sức.
 
Còn về Vương Trân Nhi đang  đường đến Thanh Châu,  tin rằng bọn họ  thể sống hòa thuận với .
 
Gần tháng Bảy, thời tiết càng thêm oi bức.
 
Tiêu cục hôm nay   đơn hàng,  sắp  mưa lớn,  là họ  nghỉ.
 
Trúc Thanh Sơn  chịu  yên, củi trong nhà cũng  còn nhiều,  liền  núi chặt một ít về.
 
Lý Khê Việt thấy chán cũng   theo, Trúc Thanh Sơn nghĩ nơi đó   gì nguy hiểm nên  đồng ý.
 
Ca ca, Lý tỷ tỷ, hai  về sớm ăn trưa nhé. Trúc Thanh Hà    phiền hai  ở riêng với , ở nhà trông cửa.
 
Được,  chờ  hái rau dại về.
 
Lý Khê Việt cũng  cảm thấy quá nóng, so với hiệu ứng nhà kính ở thế kỷ hai mươi mốt thì nơi  mát mẻ hơn  nhiều.
 
Trúc Thanh Sơn thấy nàng suốt đường  hớn hở như một con chim nhỏ, bèn nghĩ   sẽ đưa nàng  ngoài nhiều hơn.
 
Bạch Đầu Sơn trùng điệp bất tận, tuyết  đỉnh núi quanh năm  tan, nên mới  tên là Bạch Đầu Sơn. Làng Trúc gia của họ   một ngọn núi ở phía Tây của dãy Bạch Đầu Sơn, cách đỉnh núi chính còn vài dặm đường.
Mèo con Kute
 
Hôm nay họ  xa hơn so với  hái nấm , cành khô gần đó   chặt hết .
 
Trong rừng cây rậm rạp xanh tươi, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, khiến cả khu rừng  quá tối tăm.
 
Ta sẽ chặt cành cây ở đây, nàng đừng chạy xa quá, cẩn thận  lạc đường. Trúc Thanh Sơn dặn dò nàng.
 
Được thôi. Lý Khê Việt ban đầu giơ ngón cái và ngón trỏ tạo hình OK,  chợt nhận    hiểu.
 
Rau chổi, rau dền, rau tro, mùa  rau dại ăn   nhiều, nàng hái một ít lá non,  chọn những cây nấm nàng  để hái về nấu canh.
 
Chẳng mấy chốc    xa,  còn thấy bóng dáng Trúc Thanh Sơn nữa.
 
Nàng đang định   đường cũ, thì thấy một cây cỏ mọc  những hạt đậu nhỏ màu đỏ, trông  chút quen mắt…
 
Mặc kệ, cứ đào lên  tính. Vạn nhất là nhân sâm thì nàng  lời lớn,   cũng  lỗ.
 
Dùng liềm gạt lớp lá khô  bề mặt, để lộ  một chút rễ trắng,  cẩn thận đào một lúc, Lý Khê Việt mừng rỡ khôn xiết, thật sự là nhân sâm!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-trung-so-co-mang-day-vat-tu-xuyen-ve-co-dai-lam-ruong/chuong-19-trong-nhan-sam.html.]
Tiếp theo nàng càng cẩn thận hơn, tập trung đào một khắc đồng hồ, cây nhân sâm  cuối cùng cũng lộ diện  bộ.
 
Nàng  hiểu nhiều về nhân sâm,  độ to nhỏ chắc cũng  ba bốn chục năm tuổi .
 
Lý Khê Việt, nàng ở … Trúc Thanh Sơn đang gọi nàng.
 
Ở đây,  đến ngay.
 
Đột nhiên nhớ đến mảnh linh d.ư.ợ.c điền bỏ hoang trong  gian, nàng liền ném nó   gian xem  thể trồng  .
 
Khi trở  vị trí cũ, Trúc Thanh Sơn  chặt  một gánh củi.
 
Lần  đừng chạy lung tung nữa, ở đây tuy   dã thú lớn, nhưng rắn rết chuột bọ  ít .
 
Lý Khê Việt gật đầu tỏ ý  .
 
Hai   khỏi rừng khi  đến giữa trưa,  đường gặp  ít hàng xóm đang  việc trở về nhà.
 
Thanh Sơn đưa tân tức phụ  ngoài chặt củi đấy . Là một lão bá  quen .
 
Hai vợ chồng trẻ tình cảm thật , khi nào thì sinh một thằng cu béo đây. Là Đại Bảo thúc ở đầu làng.
 
Hai  mỉm  chào hỏi  , khi về đến nhà thì Thanh Hà  nấu cơm xong.
 
Tranh thủ lúc  nhà xí, Lý Khê Việt thoắt cái  tiến   gian. Cây nhân sâm  quả nhiên  c.h.ế.t, nàng liền trồng nó  d.ư.ợ.c điền, tưới thêm Linh Tuyền Thủy, những chiếc lá héo úa liền biến lớn, xanh tươi trở  với tốc độ mắt thường cũng thấy .
 
Xem   khi  gian thăng cấp thì quả thực  thể trồng trọt  thứ. Lý Khê Việt hân hoan nghĩ,   sẽ  còn gì nàng  thể trồng sống  nữa.
 
Cạch cạch cạch... Sao   mở ?
 
Trong nhà xí  ai ? Sao  lên tiếng? Chúc Thanh Hà ôm bụng.
 
Ấy,   đây,   đây. Lý Khê Việt vội vã rời  gian, mở cửa nhà xí.
 
Lý tỷ tỷ,  ở trong đó ư,  cứ tưởng   ai. Chúc Thanh Hà  đợi  nữa.
 
Ta đau bụng nên   thấy,  mau  …
 
Ôi, việc    gian quả thật  tiện chút nào…
 
Tối đó,  một đêm mặn nồng, Lý Khê Việt trằn trọc suy nghĩ hồi lâu.
 
Chúc Thanh Sơn thấy nàng cứ lăn qua lăn  như con lươn, liền ôm chặt lấy nàng, Sao ?
 
Chúc Thanh Sơn,   thể tin  ? Nàng cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của Chúc Thanh Sơn.