Sau Khi Từ Hôn, Đại Lão Cưng Như Bảo Vật - Chương 15+16:
Cập nhật lúc: 2025-12-04 03:26:58
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 15: Em đúng là sắt đá vô tình
Giang Chỉ dường như bối rối, nên bắt đầu từ để giải thích.
Nguyễn Tuyển Hề để cơ hội điều đó.
Chuyện cô kết hôn là sự thật, gì lúc thì cũng đều vô nghĩa.
Cô ngắt lời , giọng lạnh lùng, nhắm thẳng điểm yếu:
"Hà Tư Vân xảy chuyện gì nữa?"
Trong giấc mơ của cô, Giang Chỉ cũng từng biến mất một thời gian.
Khi đó, cha của Hà Tư Vân nợ nần chồng chất vì cờ bạc, kẻ đòi nợ bắt cóc cô và đưa đến một vùng biên giới xa xôi.
Nếu Giang Chỉ kịp thời đến giải cứu, hậu quả chắc chắn sẽ t.h.ả.m khốc.
Khi đó, cô lo lắng đến mức hai ngày hai đêm chợp mắt.
khi Giang Chỉ trở về, một lời giải thích.
Lần , cô sẽ phí sức lo lắng cho nữa.
Thấy cô lạnh nhạt, lời đầy sự mỉa mai và trách móc Hà Tư Vân, Giang Chỉ vô thức lên tiếng giải thích:
"Tuyển Hề, cô giống chúng . Cô xuất , nhiều chuyện thể tự quyết định…"
Nguyễn Tuyển Hề khẽ bật lạnh, ngắt lời :
"Việc cô thể tự quyết tự chuốc họa đều là chuyện của các . Đây là lễ cưới của , mời lập tức rời khỏi."
"Tuyển Hề, em đừng loạn nữa. Chuyện lớn như kết hôn, em thể quyết định vội vàng và giấu cả lẫn ông nội?"
Giang Chỉ gấp gáp, nét mặt đầy giận dữ, từng bước tiến gần, giọng lạnh lẽo đến rợn .
"Vớ vẩn! em gái thật sự. Chẳng lẽ chuyện trong đời đều báo cáo với ? Về phía ông nội thì đợi ông về nước, sẽ tự nhận ."
Nguyễn Tuyển Hề thật sự bất ngờ thái độ của lúc .
Rõ ràng gặp , sự ghét bỏ và chán ghét trong ánh mắt vẫn còn rõ ràng.
giờ đây, giống như một con thú nhỏ thương, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm đáy khiến cô khỏi kinh sợ.
"Nguyễn Tuyển Hề, rốt cuộc em xem là gì?"
Lần đầu tiên, Giang Chỉ thể kìm nén cơn giận dữ của . Một cú đ.ấ.m mạnh gương trang điểm khiến mặt gương vỡ tan.
Những mảnh kính sắc nhọn cắt qua mu bàn tay , m.á.u chảy đầm đìa.
Từ khi trí nhớ đến giờ, cô từng thấy Giang Chỉ mất kiểm soát như . Cô sững sờ, hoảng sợ sự phẫn nộ vô cớ của .
Giang Chỉ cô, sự giận dữ cuộn trào, cổ họng rung lên, tay nâng cằm cô:
"Nguyễn Tuyển Hề, em đúng là sắt đá vô tình."
Ai thể nghĩ rằng, một Giang Chỉ luôn điềm tĩnh như núi Thái Sơn, giờ đây giận đến mức sắc mặt tái nhợt, giọng run rẩy?
Nghe chỉ trích, cô chịu , lớn tiếng phản bác:
"Nói sắt đá vô tình? hủy hôn, trả tự do cho , giúp thành giấc mơ tình yêu. Còn gì nữa?"
cô kịp câu trả lời của Giang Chỉ thì cánh cửa phòng trang điểm đột ngột mở .
Phó Dư Ngạn sải bước , dường như để ý đến sự căng thẳng giữa hai bọn họ. Anh kéo cô đến mặt .
Bị kéo mạnh, Nguyễn Tuyển Hề theo bản năng níu lấy cổ áo để ngã lòng .
Ánh mắt của Phó Dư Ngạn lướt qua cô từ đầu đến chân, kiểm tra cẩn thận.
Xác định cô , mới sang Giang Chỉ, giọng điệu lạnh lùng:
"Giang Chỉ, vượt quá giới hạn ."
"Phó Dư Ngạn, câu để mới đúng. Anh dụ dỗ Tuyển Hề kết hôn với , rốt cuộc là vì mục đích gì?"
Nhìn thấy Phó Dư Ngạn, Giang Chỉ trở nên như một đứa trẻ cướp mất món đồ chơi yêu thích, ánh mắt đầy sát khí, sự phẫn nộ thể kiềm chế.
" cưới cô danh chính ngôn thuận, gì chuyện dụ dỗ? Còn , nổi giận vì điều gì? Hơn nữa đang đây với tư cách gì?"
Phó Dư Ngạn giữ lấy eo Nguyễn Tuyển Hề, ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu đầy chế nhạo.
Thái độ khinh thường của khiến Giang Chỉ ngay lập tức nổi điên.
Chương 16: đói
Giang Chỉ chỉ cảm thấy ngọn lửa giận dữ đè nén trong lòng bấy lâu bắt đầu bùng cháy dữ dội.
Nó khiến siết chặt nắm tay, m.á.u từ vết thương tay tiếp tục rỉ , trông phần đáng sợ.
Thế nhưng giải thích thế nào, chỉ thể về phía Nguyễn Tuyển Hề.
Cô cũng nhíu mày .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-dai-lao-cung-nhu-bao-vat/chuong-1516.html.]
Ánh mắt từng chan chứa dịu dàng và ấm áp giờ đây chỉ còn sự xa cách và bối rối.
Cảm giác như bóp chặt trái tim , nghiền nát nó, ném thẳng xuống một vực sâu mà từng đến.
Không chịu nổi ánh , Giang Chỉ đành gục xuống sofa ở góc phòng, cả rơi trạng thái thất thần.
Bên ngoài, giờ lành đến. Nguyễn Tuyển Hề hề thêm nào nữa, khoác tay Phó Dư Ngạn và bước một cuộc đời khác mà cô chọn cho .
Ngay lễ cưới gây chấn động cả thành phố Ninh Châu, Nguyễn Tuyển Hề dọn biệt thự của Phó Dư Ngạn.
Anh sống một từ thời trung học.
Biệt thự ở trung tâm thành phố, từ ban công phòng ngủ chính tầng hai thể thấy cảnh hồ Minh Nguyệt – biểu tượng của Ninh Châu.
Ngày , khi mới chuyển đến đây, Nguyễn Tuyển Hề từng đến chơi cùng nhóm bạn của .
cô bao giờ ngờ rằng, nơi trở thành phòng tân hôn của .
Càng ngờ rằng, sẽ ở trong căn phòng dành cho trẻ em ngay cạnh phòng ngủ chính.
Phó Dư Ngạn đưa một lý do đơn giản: “Tiện lợi.”
Hai căn phòng chỉ cách một bức tường, thậm chí còn một cánh cửa nối liền – vốn thiết kế để tiện chăm sóc trẻ nhỏ.
trong tình trạng hiện tại của họ, cần gì đến sự tiện lợi ?
Chỉ nghĩ đến đó thôi, Nguyễn Tuyển Hề lập tức tự bảo vệ , ôm chặt lấy , nhấn mạnh: “Chúng bản thỏa thuận ba điều đấy!”
Phó Dư Ngạn khẽ liếc cô từ đầu đến chân.
Ánh mắt khiến cô theo phản xạ giữ chặt ánh mắt , đôi lông mi dài khẽ rung lên, lộ rõ sự bất an trong lòng.
Rõ ràng là cô đang sợ !
Anh khẽ hừ một tiếng, gương mặt điển trai mang vẻ bình thản, giọng cũng chẳng chút d.a.o động:
“Yên tâm, quên .”
Nói , để ý đến cô nữa, cởi cúc áo sơ mi về phía phòng tắm.
Cảnh tượng đó khiến Nguyễn Tuyển Hề hoảng hốt, vội vàng chạy thẳng về phòng , quên khóa chặt cửa từ bên trong.
Thế nhưng khi bình tĩnh , cô cảm thấy hành động của thật nực .
Người đàn ông như Phó Dư Ngạn kiểu phụ nữ nào mà chẳng , thể nảy sinh ý nghĩ đúng đắn với cô chứ?
Nghĩ thông điều , cô dọn dẹp bản ung dung bước qua cánh cửa bên cạnh, tiến phòng ngủ chính:
“ đói , …”
Cô quên mất rằng, tắm.
Khi cô bước , khỏi phòng tắm, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nước còn nhỏ giọt khắp nơi.
Nguyễn Tuyển Hề từng thấy đàn ông nào khi tắm ở cách gần đến thế, cô sững, thể thốt lên lời.
Cô cứ thế từng giọt nước từ tóc nhỏ xuống, lăn qua xương quai xanh rõ nét, đến cơ n.g.ự.c rắn chắc màu nâu khỏe mạnh.
Giọt nước tiếp tục chảy qua cơ bụng sáu múi và đường nét sắc sảo của cơ thể .
Sau đó…
Cô vội thu ánh mắt, giả vờ trấn tĩnh ngước lên thẳng mắt , lặp câu :
“ đói .”
giọng cô khẽ run, giấu nổi sự bối rối.
Phó Dư Ngạn khuôn mặt đỏ bừng của cô, trong đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của ánh lên chút ý .
“Em ăn gì?”
Từ bốn chữ ngắn gọn , Nguyễn Tuyển Hề ngay sự trêu chọc đầy ẩn ý.
là cô xông phòng khác, mặt một đàn ông chỉ quấn khăn mà đói, thì dễ khiến hiểu lầm.
lúc , cô cũng chẳng thể giải thích rằng chỉ hỏi mượn phòng bếp.
“… ăn gì cũng .”
Cô cố nghĩ lung tung, lung tung, dáng vẻ ngoan ngoãn hệt như một học sinh phạm .
Điều khiến khỏi trêu chọc thêm.
Phó Dư Ngạn khẽ nhếch môi, ánh mắt tối sâu đầy khó đoán thoáng hiện nụ nhạt. Anh bước về phía cô từng bước.
Những giọt nước từ mái tóc rơi xuống, lăn qua cơ n.g.ự.c và cơ bụng, cuối cùng biến mất những nơi khiến khỏi đỏ mặt.
Mỗi bước chân của chỉ vang lên thảm, mà còn như đang bước thẳng lòng Nguyễn Tuyển Hề.