27.
Sau cuộc  chuyện  mấy vui vẻ với cha ,   đưa  hoàng cung  danh nghĩa chăm bệnh cho tỷ tỷ.
Khoảng hai ngày , nàng  đến gặp .
Có lẽ vì chuyện Hoàng đế nạp phi khiến nàng  tức giận, nên trông nàng  tiều tụy hơn lúc còn ở phủ  nhiều.
Vừa thấy , nàng  cố gượng :
“Phụ   với  , cảm ơn  vì vẫn nghĩ đến ,  ngại đường xa  về giúp đỡ.”
Vừa , nàng   giơ tay định kéo .
Ta  nghiêng  tránh .
Ta thấy nàng   lúng túng, nhưng   chẳng  cùng nàng  tiếp tục diễn nữa.
“Tỷ  cần khách sáo như .  sinh … vốn là để trả nợ cho tỷ mà.”
Nàng  khựng  một chút:
“Muội  gì ?”
Ta  vẻ mặt cố   vẻ ngây thơ vô tội của chị mà cảm thấy rùng .
“Nếu   để trả nợ cho tỷ, thì vì  từ nhỏ   vì tỷ mà lấy máu, vì tỷ mà thử thuốc?”
Tỷ tỷ vội cắt lời, giọng  phần hoảng hốt:
“Không  như ! Phụ  từng  những việc đó  ảnh hưởng gì đến sức khỏe của  cả!”
Ta như   chuyện buồn  nhất đời,  nàng  bằng ánh mắt  châm biếm  đau đớn:
“Tỷ thật sự ngây thơ như  ? Thuốc nào chẳng  ba phần độc, tỷ uống bao năm thuốc , còn  hiểu?”
“Năm đó, Lâm lão tướng quân  kẻ gian hãm hại, ám sát bỏ mạng.
Phụ   rõ  và Lâm An tình cảm sâu đậm,  mà vẫn lợi dụng thời cơ ép Lâm gia giải trừ hôn ước. Ngay cả tang lễ,  cũng   tham dự,   ép  về kinh…  hôn ước cho tỷ với Thái tử. Chuyện … tỷ thật sự  ?”
Nàng  mở to đôi mắt đẫm lệ  , vẻ đáng thương như thường lệ:
“Ta…    phụ  sẽ  … nếu  …”
“Tỷ diễn mãi  mệt ?”  lạnh lùng cắt lời.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Năm đó  từng  tự do, từng ngắm  non sông tươi , từng sống giữa muôn hoa. Chỉ vì một câu  của tỷ với phụ  rằng ‘  thật tự do,   thật may mắn’… mà con  giam trong nhà bao năm,   bước chân  ngoài nửa bước.”
“Phụ  bảo   tỷ gả cho Thái tử, nhưng  khi hôn sự định đoạt, chính tỷ  nhờ  giới thiệu, kết  với Thái tử, đó chẳng  là cố ý ?
Mà chuyện     về kinh,  lẽ cũng chẳng dính chút nào đến những lời  lóc của tỷ  mặt phụ , và những lời xúi bên tai Hoàng thượng?”
Nghe   đến đó, vẻ yếu đuối  mặt nàng  đột nhiên biến mất.
Tỷ tỷ  thẳng dậy, móng tay dài gõ gõ lên mặt bàn, lạnh lùng hỏi:
“Nếu   ,   vẫn chịu  về?”
Ta mỉm , ánh mắt long lanh:
“Cả đời ,  đau khổ đều bắt nguồn từ tỷ.
Ta vốn chỉ  gả cho   yêu, sống an  nơi biên ải mà kết thúc một đời.
 tỷ   buông tha, quyết phá hủy tất cả của …
Vậy thì,  đành dùng răng trả răng, phá nát những thứ tỷ trân trọng nhất thôi.”
Nàng   xong, mặt  đổi sắc, ánh mắt đầy khinh bỉ:
“Muội cứ thử xem, thử xem  thắng nổi  . Từ nhỏ đến lớn,  chỉ là kẻ thất bại mà thôi.”
Ta bật  nhẹ:
“Vậy thì… chờ xem.”
28.
Tối hôm đó,  và nàng  chia tay trong sự  vui.
Vừa về tới điện, tin nàng  lâm bệnh nặng  lập tức truyền khắp hậu cung.
Cả cung đều đồn rằng nàng    “va chạm”, nên mới thành bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-hoang-de-cuoi-ty-ty-cua-ta/7.html.]
Ta , đó là lời cảnh cáo của nàng .
Nàng    cho  : Trong chốn hậu cung ,   chủ, vẫn là nàng .
 điều khiến  bất ngờ là: Sau khi  nàng  bệnh,  đến thăm    là Hoàng đế tới cung nàng , mà là đến nơi ở hẻo lánh của .
Trên ghế cao,  nam nhân tôn quý lạnh lùng hỏi:
“Tỷ tỷ của ngươi, rốt cuộc là  như thế nào?”
Lúc nhắc đến tỷ tỷ, ánh mắt   sớm  còn vẻ dịu dàng trong trẻo như thuở đầu.
Ta  trả lời, chỉ mỉm  nhàn nhạt  .
“Nếu Hoàng thượng  , chỉ cần đợi một khắc là rõ.”
Hắn nhướng mày  ,  , cũng  rời .
Chưa đầy một tuần  , tỷ tỷ   nhịn  mà đẩy cửa xông .
Không   thông báo, cũng  chờ truyền báo.
Ta ngẩng đầu  nàng , trong mắt đầy vẻ giễu cợt:
“Chưa  một chén  mà   chịu nổi  ?”
Nàng  bước , sắc mặt lập tức cứng , lập tức hung hăng liếc cung nữ phía  một cái.
 đúng như  nghĩ, nàng   giỏi diễn.
Chỉ trong một nhịp thở,  khôi phục dáng vẻ dịu dàng, nhân hậu.
“Hoàng thượng, xin  đừng trách  . Muội   cố ý va  thần  . Thần  chỉ lo  trách phạt  , nên mới vội vàng đến mức thất lễ.”
Tỷ  tình thâm là một vở tuồng .
Đáng tiếc,  chẳng  hứng nhập vai.
Ta mỉm   nàng , trong lời  chan chứa vẻ ngây thơ:
“Tỷ tỷ đang  gì ? Ta   hiểu …”
“Muội…”
Nàng  giơ tay, chỉ thẳng  , ánh mắt tràn ngập oán hận.
 vì  Hoàng đế ở đây, nàng   thể phát tác, chỉ  thể nghiến răng nuốt xuống.
“Muội  xưa nay tính tình thô lỗ,  để tâm chuyện nhỏ như  cũng là bình thường.”
Nghe nàng   , Hoàng đế  lên tiếng, chỉ liếc  nàng  một cái đầy ẩn ý.
Một lát ,  buông chén  trong tay, chậm rãi :
“Trẫm  thấy dáng vẻ bộc trực, tùy ý của nàng …   mắt.”
Sắc mặt tỷ tỷ trầm xuống, gần như thấy rõ bằng mắt thường.
Ta   gì, chỉ yên lặng  hai  họ,  dòng khí lạnh đang dâng lên trong căn điện.
Chốc lát , Hoàng đế phất tay áo, rời .
29.
Ngay khi  tiễn chân Hoàng đế rời , nàng   lập tức đuổi hết tất cả tùy tùng  ngoài.
Tỷ tỷ bước tới, hung hăng bóp lấy cằm .
“Thẩm Nhu,  cảnh cáo , đừng  đụng  đồ của !”
Ta  nàng , nở nụ  rạng rỡ:
“Ngày đó  rời kinh, chính là để cho tỷ một cơ hội cuối cùng.
 nếu tỷ  thích  voi đòi tiên… thì cũng  chịu  đòn trả thù của !
Vở kịch  chỉ mới bắt đầu thôi đấy, tỷ tỷ yêu quý .
Thân thể tỷ từ  tới nay vốn yếu đuối, nhớ giữ gìn sức khỏe thật , mà kiên nhẫn đón lấy ‘đại lễ’  chuẩn  nhé!”
Nàng  tức đến mức ánh mắt như  thiêu đốt , móng tay dài cắm sâu  da thịt nhưng  chẳng hề cảm thấy đau.
Thế nhưng, nàng   chẳng thể   gì cả.