Thôn trưởng kỳ thực cũng  khó hiểu: “Ta  từng gặp,      trong thôn chúng .   ...”
 
“Là !” Thôn trưởng còn   dứt lời, một giọng nam  truyền từ bên ngoài sân .
 
Ngay  đó y cũng bước tới.
 
Nhìn thấy y, Tần Phong mày chau chặt hơn nữa: “Hạ Tuấn? Ngươi đến đây  gì cho thêm náo nhiệt?”
 
Hạ Tuấn  lớn bước tới: “Quả nhiên là  ngươi  đúng ,  chính là đến để góp vui đây.
 
Mèo con Kute
Trước khi  đến đây xem,  còn   hóa  thôn Bạch Vân  là một nơi sơn thủy hữu tình  đẽ như .
 
Chẳng trách ngươi ở  đây   rời ,  cũng  sống cuộc sống điền viên như thế .
 
Ngươi là  hoan nghênh   hàng xóm của ngươi ?”
 
“...” Tần Phong mở miệng, nhưng y  mới bắt đầu   Hạ Tuấn ngắt lời.
 
Hạ Tuấn  thèm để ý đến y nữa, mà  thẳng đến  mặt thôn trưởng.
 
“Thôn trưởng ngài xem,   lừa ngài chứ,  và Tần Phong thật sự là bằng hữu, văn thư  cũng  cho ngài xem ,    cũng là   gia sản ở thôn Bạch Vân. Ngày mai  sẽ động thổ, cùng với Tần Phong.”
 
Thôn trưởng gật đầu,   với Tần Phong: “Văn thư quả thật là ,  chuyện đều hợp quy củ. Ta đến đây chỉ là để  với ngươi một tiếng, nếu hai ngươi    quen ,  thì hai ngươi cứ tự  chuyện ,  còn  việc nên   đây.”
 
“Tốt.”
 
Sau khi tiễn thôn trưởng , Tần Phong lập tức sải bước trở về sân nhà .
 
Hạ Tuấn thấy y mặt  chút biểu cảm, liền mặt dày  hì hì khoác vai y.
 
“Sao , mặt mày  vui thế?”
 
Tần Phong   y đang diễn trò gì, liếc y một cái   về phía hậu viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-ga-cho-ga-dan-ong-tho-kech-noi-nui-rung-ba-ngay-da-bi-sung-thanh-bao-boi/chuong-106-that-su-nghi-nguoi-la-cuc-cung-thom-tho-gi-sao.html.]
 
Hạ Tuấn hiểu ý y, lập tức  theo.
 
Rất nhanh hai   biến mất ở tiền viện, Đào Hoa cũng từ nhà bếp  .
 
Lần  Đào Hoa ở huyện thành cũng  gặp Hạ Tuấn, mãi đến hôm nay mới  y trông như thế nào.
 
Hạ Tuấn   hình cao ráo,  gầy và thấp hơn Tần Phong một chút, diện mạo cũng  tầm thường.
 
Cộng thêm   Đào Hoa  gặp   của Hạ Tuấn ở huyện thành hai , sớm   gia đình họ giàu sang, nên nàng hiện tại  lấy  lạ.
 
Vì  y  bỏ qua cuộc sống phú quý  , cứ nhất định  đến một thôn nhỏ miền núi để xây nhà chứ?
 
Nam nhân của nàng rõ ràng   rõ  chuyện với Hạ Tuấn  ,  sẽ  rời khỏi thôn Bạch Vân,  mà Hạ Tuấn   vẫn tìm đến đây??
 
…
 
Tần Phong cũng hỏi Hạ Tuấn như .
 
Hạ Tuấn trợn trắng mắt: “Ta là loại  cứ bám riết  buông như  ? Ngươi   rõ ràng với  như  , chẳng lẽ  còn tiếp tục  khó ngươi ? Tình   nhiều năm như  chẳng lẽ là giả ?”
 
Tần Phong  lạnh: “Lão hồ ly  giở chiêu  với ? Luận về tài  lóc kể khổ, ngươi mà  thứ hai thì  ai dám tranh thứ nhất. Ta khuyên ngươi  nhất nên sớm dẹp bỏ cái ý niệm đó , ngươi xây một căn nhà cạnh  chẳng qua chỉ là phí hoài thời gian, tiền bạc và công sức mà thôi.”
 
“Sao thế,  dáng vẻ ngươi là  ngăn cản   ? Giấy tờ  đều chuẩn  xong xuôi , lẽ nào ngươi còn   cường hào ác bá trong thôn mà đ.á.n.h  đuổi  ?”
 
“Cách  cũng  tệ, nếu  đ.á.n.h gãy chân ngươi,  ngươi chỉ  thể về nhà mà tĩnh dưỡng từ từ thôi.”
 
Lời  dứt, Tần Phong liền nhấc chân đá về phía Hạ Tuấn.
 
Hạ Tuấn chợt nhảy lùi : “Cha nhà ngươi! Ngươi còn chơi thật , Tần Phong, thật sự nghĩ ngươi là cục bột thơm ngon lắm ,   chúng  chẳng qua chỉ là  ngoài lánh nạn mà thôi!”
 
“Ồ?” Tần Phong thu tay , “Lánh nạn gì?”