"Ưm..."
Mèo con Kute
 
Đào Hoa chợt tỉnh giấc, vươn hai tay đẩy bóng đen  mắt.
 
Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt, đôi tay nàng   giữ chặt.
 
Đó là một lực cưỡng chế nhưng  đầy dịu dàng, giam giữ nàng trong một vòng tay rộng lớn và ấm áp.
 
"Suỵt, đừng kêu, là ." Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp, Đào Hoa lập tức nhận , đó chính là  đàn ông mà nàng ngày đêm mong nhớ!
 
"Tần đại ca!" Đào Hoa kích động quỳ  dậy, ôm chặt lấy  đàn ông  mặt.
 
Khi ngủ nàng mặc ít y phục,  thể mềm mại đến  thể tin nổi.
 
Nàng cứ thế nhào  lòng Tần Phong, dán chặt lấy .
 
Tần Phong lập tức mất  sự tự chủ.
 
Nhớ nàng, thật sự quá đỗi nhớ  phụ nữ .
 
Hận  thể nghiền nát nàng  hòa tan   một với .
 
Cảm giác  bàn tay nóng bỏng thật chân thật...
 
Tần Phong trực tiếp ôm lấy vòng eo thon gọn của Đào Hoa  ấn nàng xuống...
 
Xa cách ngắn ngủi, tình cảm như tân hôn.
 
Lâu ngày  gặp, Tần Phong biểu hiện vô cùng nồng nhiệt...
 
Sau đó.
 
Đào Hoa  nóng  khát, cổ họng gần như  bốc khói, môi khẽ hé mở, cả  giống như một con cá nhỏ khô cạn thiếu nước.
 
Tần Phong cúi đầu khẽ c.ắ.n một cái lên môi nàng,   dậy thắp đèn dầu  bàn.
 
Khi  , trong tay    thêm một cốc nước.
 
7. "Nàng khát ?" Tần Phong cụp mắt  Đào Hoa, dịu dàng hỏi.
 
“Ừm.” Đào Hoa chống   dậy, vươn tay toan nhận lấy chén nước trong tay Tần Phong.
 
Tần Phong  tránh .
 
Trong ánh mắt  ngạc nhiên của Đào Hoa,  ngẩng đầu rót nước  miệng , đích  mớm cho thê tử nhỏ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-ga-cho-ga-dan-ong-tho-kech-noi-nui-rung-ba-ngay-da-bi-sung-thanh-bao-boi/chuong-124-doi-ta-nghi-ngoi-mot-lat.html.]
Nước suối trong mát lạnh ngọt, Đào Hoa cảm thấy vô cùng sảng khoái.
 
Uống xong, nàng  chủ động tìm phu quân  đòi thêm.
 
Tần Phong nâng tay khẽ gãi chóp mũi thanh tú của nàng, sải bước  lấy nước.
 
“Nào, uống một  cho  khát.”
 
Đào Hoa  Tần Phong một cái, ánh mắt  ngạc nhiên: “Ta tự uống ,  giống lúc nãy nữa ?”
 
“?” Tần Phong  nhịn  khẽ  một tiếng, “Kiểu đó là kiểu nào?”
 
Đào Hoa da mặt mỏng, thoáng chốc  cảm thấy ngượng ngùng: “Không  gì,  tự uống cũng  thôi.”
 
Nói đoạn, nàng toan tự  hành động.
 
Tần Phong    nỡ từ chối thỉnh cầu của nàng,   mật mớm nước thêm một .
 
Uống xong Đào Hoa vẫn còn khát,  phu quân  nũng nịu đòi: “Chưa đủ.”
 
Tần Phong vươn cánh tay dài, trực tiếp đặt chén nước xuống gầm giường: “Vậy thì đợi thêm chút nữa,  nghỉ ngơi một lát là .”
 
Đào Hoa nhất thời  kịp phản ứng : “Sao  còn  nghỉ ngơi chứ? Ta  uống nước mà.”
 
Tần Phong với ánh mắt mang ý , nắm lấy tay Đào Hoa: “À thì  là  uống nước,  còn tưởng…………”
 
Những lời còn , Tần Phong   hết.
 
Bởi Đào Hoa  cảm nhận  tất cả.
 
Chàng dường như  cần nghỉ ngơi nữa.
 
Lại  thể .
 
Đào Hoa  sấp  gối, lưng  về phía Tần Phong.
 
Chàng thích nhất là thế .
 
Lúc phong vũ chợt ngưng, trời  là canh ba.
 
Đào Hoa thở khẽ, ngẩng đầu hỏi Tần Phong: “Tần đại ca,    hôm nay  đến ? Vừa    cũng  lên tiếng,   sợ hết hồn, một cái bóng đen sì sì,  còn tưởng  trộm  nhà.”
 
Tần Phong vuốt ve bờ vai mềm mại của thê tử nhỏ, nhắm mắt trầm giọng :
 
“Chư nàng   thành    đến báo ,  cũng  sớm gặp nàng, nhưng ngựa  chạy đến kiệt sức . Thế nào, trong viện  còn thiếu thốn gì ? Nếu thiếu gì nàng cứ  với Trương thẩm, bà  sẽ bổ sung cho nàng.”