Kẻ biến thái, điên rồ!
So với bọn háo sắc ngoài , còn vô lễ hơn bội phần!
Lâm Chiêu Nguyệt đưa tay giằng lấy, nam nhân liền chuyển ngón tay sang hướng khác.
Thấy nàng gấp đến độ như thỏ con nhảy nhót yên, cánh môi mỏng phơn phớt hồng của khẽ cong lên, hiện tia ý mờ nhạt.
Lâm Chiêu Nguyệt thật sự tức đến phát điên, mặc kệ là Thái tử gì nữa, liền vung tay tung quyền, đưa bộ chiêu thức mới học gần đây thi triển.
Nàng học khá nhanh, đối phó với những nam nhân võ công thì còn dư sức.
Chỉ tiếc, đối diện là Tiêu Yểm — từ nhỏ luyện võ, thiên tư trác tuyệt, căn bản coi mấy chiêu hoa quyền tú cước của nàng gì.
Chỉ vỏn vẹn hai chiêu, chế trụ nàng.
Ôm chặt nàng lòng, nam nhân kê cằm lên hõm vai nàng, tận hưởng hương chhuynh thanh mát toát từ nàng, trong đáy mắt đen láy thoáng ánh lưu luyến dịu dàng.
Không rõ chịu ảnh hưởng từ cơn mộng mấy đêm nay , nhưng gần đây cứ như trúng tà, luôn gặp nàng, gần nàng, ôm nàng thật chặt như lúc —cứ như thể đoạt vật mất từ lâu.
Trước khi nàng dây dưa lấy , hẳn cũng mang tâm tình như chăng?
Hơn nữa, mỗi thể kề sát nàng, đều một cảm giác tê tê dại dại, vô cùng dễ chịu… Mà cảm giác , thích.
Tiêu Yểm nghiêng đầu, chăm chú đôi tai trắng nõn nhỏ nhắn mắt, trong lòng khỏi dâng lên ý cắn nhẹ một cái.
Song vẫn cố nhịn xuống.
Thấy nàng vùng vẫy nữa, Tiêu Yểm lên tiếng:
“Hôm qua Cô gia tặng ngươi vòng ngọc trắng, dải phát đới … coi như sính lễ của ngươi, tặng Cô gia, chăng?”
Đợi một lúc, vẫn thấy nàng hồi đáp.
Tiêu Yểm nghi hoặc ngẩng đầu, đến khi trông rõ dung mạo thiếu nữ thì đôi mắt sâu thẳm như vực lập tức hiện lên vẻ hoảng loạn.
Tim tựa như một bàn tay to lớn bóp chặt, tê dại mà đau đớn.
Chỉ thấy gương mặt trắng mịn của thiếu nữ đầm đìa lệ, đôi mắt vốn trong sáng nay trống rỗng vô hồn.
Nàng chỉ lặng lẽ rơi lệ, chẳng lời nào, đến tiếng nức cũng chẳng thốt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-bach-nguyet-quang-cua-ma-de-khat-mau/chuong-27-vat-co-gia-dua-nguoi-khong-muon-cung-phai-nhan-22.html.]
Toàn nàng như vỡ vụn.
Thê lương, yếu ớt đến khiến đau lòng.
Tiêu Yểm mãi mãi cũng chẳng thể cảm nhận thứ cảm giác tuyệt vọng — khi nàng cố gắng hết sức, dốc hết lực, mà vẫn chẳng thể phản kháng nổi.
Loại bất lực khiến nàng nghĩ, dường như nỗ lực của bản đều trở thành vô nghĩa.
Lẽ nào… chỉ thể mặc chà đạp?
Không. Nàng cam tâm.
Nếu chỉ vì thế mà sinh lòng sợ hãi, thì việc nàng sống nữa… há chẳng vô ích ?
“… Xin , là Cô gia …”
Đợi đến khi Tiêu Yểm buông nàng , Lâm Chiêu Nguyệt liền lấy từ trong tay áo một chiếc hộp gỗ trạm khắc tinh xảo, dùng sức ném mạnh xuống đất.
Chiếc hộp va đập dữ dội, vỡ tung thành từng mảnh, ngay cả vòng ngọc trắng bên trong cũng nát vụn, chẳng còn hình dáng ban đầu:
“Tiêu Yểm, vòng ngọc trắng ngươi tặng, vốn chẳng hề xem trọng.”
“Lâm Chiêu Nguyệt!”
Nam nhân mặt đất đầy những mảnh ngọc vỡ nát, như thể thứ gì quý giá nhất trong lòng giẫm đạp thương tiếc, sắc mặt cứng đờ trong khoảnh khắc. Hắn định nổi giận, nhưng khi bắt gặp gương mặt đầy nước mắt của nàng, lửa giận liền tiêu tan.
Lâm Chiêu Nguyệt giật lấy phát đới trong tay , vén váy bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng thiếu nữ, đáy mắt lạnh băng thoáng hiện tia hối hận.
Vừa … nên quá đường đột.
Nam nhân khom , nhặt khăn tay lên, bắt đầu gom những mảnh ngọc vỡ đất.
Nhặt một lúc, như nhớ điều gì đó, động tác khựng .
Bỏ qua việc hành xử thất thố, thì việc nàng tới đây, chính là để trả vòng ngọc trắng cho .
Ý thức điều , ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, khí tức quanh lập tức trầm xuống, lạnh thấu xương lan bốn phía.
Ngón tay đang cầm mảnh ngọc siết chặt, mảnh ngọc cứng rắn lập tức hóa thành bụi mịn.
Lâm Chiêu Nguyệt… Đồ Cô gia tặng, dù ngươi , cũng giữ lấy.