Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - CHƯƠNG 29: Ngoại lệ và kiềm chế
Cập nhật lúc: 2024-04-01 02:49:27
Lượt xem: 1,756
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người gọi là Thành Tướng quân chính là Đô Chỉ Huy Sứ, mặc một bộ áo giáp màu nâu, khoanh tay ngực, trong miệng nhai lá bạc hà, giận dữ trả lời:
“Lý cô nương, Lưu An Cung sắp xếp ở, cũng nghĩa là ngươi thể .” Gần đây Lý Anh chăm chỉ sách, cổ gáy vô cùng nhức mỏi, suối nước nóng thể thư giãn gân cốt, mới năn nỉ tổ phụ đến Tư Lễ Giám vài lời, đưa nàng ở. Không cũng bỏ cuộc, nàng cam lòng, nữa đường Lưu An Cung ai ở, cho nên mới mang thẳng đến nơi .
Vị dũng sĩ Đô Chỉ Huy Sứ mặt phụ trách bảo vệ săn , là một vị tướng dũng mãnh theo Bùi Việt c.h.é.m g.i.ế.c ngoài chiến trường, một cứng rắn.
Từ đến nay Tạ Vân và Lý Anh luôn mâu thuẫn. Mỗi hai đều vì chỗ ở mà náo loạn ngừng, hôm nay đương nhiên cũng là vì tranh giành Lưu An Cung mà tới. Nàng thấy Lý Anh hiếm khi ăn mắng, trong lòng vô cùng sảng khoái, sảng khoái qua , đối mặt với vị Thành Tướng quân kiêu ngạo , cũng thấy đau đầu.
Lý Anh là cao ngạo, hiểu lá mặt lá trái, vì thế Tạ Vân bắt đầu dùng giọng mềm mại lôi kéo quen: “Thành Tướng quân, ba năm đây cùng Mông Ngột đàm phán, là Thành tướng quân cùng cha sứ. Cha trở về vẫn luôn khen ngợi phong thái của Tướng quân...”
“Đừng đừng đừng...” Thành Tướng quân giơ tay ngăn nàng : “Tạ cô nương, chớ tạo quan hệ. Ta là thần tử của bệ hạ, chỉ việc vì bệ hạ, đừng phong thái , hôm nay ở Lưu An Cung , ai phép !”
Tạ Vân đến đỏ mặt, khoé mắt lúc thoáng phía đại điện Lưu An Cung bóng dáng di chuyển.
Cách quá xa, nàng rõ là nào, nhưng thể kết luận là nữ tử. Tạ Vân tức khắc gào lên, chỉ bóng dáng Thư Quân hỏi.
“Thành Tướng quân, ngươi đừng trợn mắt dối. Đã ai , là ai? Đó là ?”
Thành Tướng quân nhổ một cái, phun bạc hà trong miệng , đầu liếc về bên một cái, khoé môi kéo cao, cà lơ phất phơ : “Không ... Người là tiên nữ đó?”
Tạ Vân: “ ..”
Lưu An Cung cũng lớn, gần mười gian phòng nhỏ gọn tinh xảo, song cửa dùng lưu li, cửa sổ sáng sủa, hành lang màn che, gió khẽ lay động, ánh sáng và bóng tối đan xen, một con đường quanh co ẩn dật.
Trong điện ấm áp như mùa xuân, Thư Quân cởi giày vớ, vội vàng lướt qua tầng tầng màn che tìm suối nước nóng. Vừa tranh thủ Thược Dược thu dọn quần áo, nàng lặng lẽ hỏi tiểu công công. Hoàng đế từng tới hành cung, chỉ như thế, mùa săn thú mỗi năm chỉ Thái Thượng Hoàng mang theo mấy đại nhi tử sống mơ mơ màng màng, Hoàng đế siêng năng chính vụ, cũng tham dự.
Thư Quân yên tâm. Lúc chạng vạng nàng ăn no xe ngựa, hiện giờ còn đói. Thư Quân định tắm để giảm bớt cảm giác ướt lạnh . Sau khi cởi bỏ quần áo bình phong, cung nhân giúp nàng khoác một áo mỏng, gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi , mây trôi bồng bềnh, suối nước nóng mênh m.ô.n.g sương khói lượn lờ.
Đôi chân tuyết của Thư Quân nhẹ nhàng bước trong nước, cũng chậm rãi chìm xuống, lụa mỏng gặp nước dính sát, nổi lên mặt nước, theo bước chân di chuyển của nàng trong ao mà trượt , gợn sóng đẩy , cánh tay ngọc nhẹ nhàng vén một bọt nước, mặt nước lăn tăn gợn sóng.
Thư Quân cực kỳ thoải mái, một chơi đùa trong hồ nước, thỉnh thoảng vang lên tiếng trong trẻo.
Hoàng hôn dần dần phủ xuống, gió thổi từng cơn, thổi đến rừng cây xung quanh rào rào lay động.
Thược Dược chuẩn sẵn sàng quần áo cho Thư Quân, tới gian ngoài thấy bóng dáng Thư Quân. Ở Lưu An Cung hàng năm đều một lão ma ma cùng hai cung nữ hầu hạ, cung nữ , chỉ còn lão ma ma đang chờ ở cửa, thấy Thược Dược thì với nàng .
“Tiểu thư đang tắm gội, ngươi giúp tiểu thư chuẩn xiêm y. Đợi lát nữa sẽ hầu hạ nàng.”
Thược Dược cũng thực sự mệt mỏi, một nữa mang xiêm y , bỗng nhiên từ cửa đại điện đang rộng mở truyền đến tiếng chân trầm . Một bóng dáng cao lớn ánh đèn chiếu sáng, gần như bao phủ bộ nội điện, theo tiếng bước chân ngày càng gần, bóng dáng cũng dần dần hiện rõ.
Trong lòng Thược Dược hoảng sợ, đang hỏi là ai to gan lớn mật như thế, tự tiện xông nơi đây, thì bộ long bào chói lọi đập tầm mắt.
Hai chân Thược Dược mềm nhũn, phịch một tiếng ngã mặt đất, sợ tới mức hồn phi phách tán.
Khó trách chủ tử hỏi thăm hành tung Hoàng đế, dáng vẻ rõ ràng là lui tới lâu. Lại nhớ tới lúc mấy mơ màng ngủ, Thư Quân cố tình đuổi , những nghi ngờ đều giải thích.
Cung nhân im lặng uốn gối hành lễ.
Đôi môi Thược Dược run lên, trong lòng cực kỳ sợ hãi, nào còn nhớ tới mở miệng. Bùi Việt cũng chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, nhiều lời mà lập tức trong.
Theo tiếng bước chân của , lúc Thược Dược mới chợt nhớ tới chủ tử còn đang tắm gội. Không nàng lấy dũng khí từ , ôm xiêm y, chạy nhanh tới cản của phỏng, hề báo mà chắn mặt Bùi Việt.
Nội thị và cung nhân theo hầu đều dọa sợ.
Hoàng đế cũng sửng sốt, đôi mắt trong suốt thẳng Thược Dược, rõ vui buồn.
Thược Dược như khác gì cản giá, nhưng chủ nhục nô chết. Tiểu thư còn xuất giá, Hoàng đế thể đối xử với nàng như ? Nếu , trong sạch của tiểu thư nhà sẽ mất hết, tuy thiên tử lâm hạnh là vinh quang, nhưng tiểu thư cũng Hoàng đế tới.
Cho dù là chết, là nô tỷ cũng giữ gìn tôn nghiêm cho chủ tử.
Sắc mặt lão ma ma lộ Thược lộ vẻ hoảng sợ, lập tức tiến kéo Thược Dược, dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn nàng .
Thược Dược bất động, nàng xứng để chuyện mặt Hoàng đế, nhưng nàng quật cường dùng hành động thậm chí là sinh mệnh để bảo vệ Thư Quân.
Bùi Việt sinh lập Thái tử, sống trong nhung lụa. Đây là đầu tiên một nô tỳ dám cản đường , sự tức giận hiện lên trong nháy mắt, thế bằng tán thưởng. Tán thưởng dũng cảm bảo vệ Thư Quân, Bùi Việt động bước chân, lời ôn hoà.
“Trẫm chỉ đến gặp nàng, trò chuyện với nàng, ý khác.”
Cơ thể căng thẳng của Thược Dược chậm rãi thả lỏng, cả đầm đìa mồ hôi lạnh. Không nàng sợ chết, nàng bao giờ gặp Hoàng đế, càng tính tình . Nghe lời của , vẻ khó khác.
Mặc dù , Thược Dược vẫn cho Hoàng đế , nhưng mà bệ hạ nhượng bộ, nếu nàng lỗ mãng, sợ là hậu quả khó lường. Thược Dược chịu đựng nuốt nước mắt, chậm rãi dịch đầu gối, lui qua một bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-29-ngoai-le-va-kiem-che.html.]
Hoàng đế bước nội điện, liếc mắt xung quanh một cái, thấy bóng , chợt bên cửa sổ phía tây truyền đến tiếng nước chảy.
Tâm trí xoay chuyển.
Thì là tới đúng lúc.
Hắn nắm tay, định xoay , tiếng lây nhiễm, mang theo chút ẩm ướt, chạm đến khiến n.g.ự.c nóng lên.
Bóng dáng thon dài như dính chặt trong nội điện, bước chân nhúc nhích, ánh mắt cách một tấm màn che bằng lụa qua. Vóc dáng cao, lúc thể xuyên qua kẽ hở cửa sổ, mơ hồ thấy một bóng dáng xinh đang dựa bên cạnh hồ nước, cần cổ trắng như tuyết, gợn nước nhẹ cuốn lấy sương mù bao phủ nàng, núi tuyết như ẩn như hiện. Nàng nhắm mắt , vươn cánh tay ngọc đầy đặn vớt bọt nước, từng lớp từng lớp bọt nước rơi xuống gò má, khiến nàng ngừng.
Nàng nghiêng đầu tránh bọt nước , xoay theo sóng nước, nửa tấm lưng trần giống như hoa phù dung nổi lên mặt nước, nhanh chìm xuống theo . Mái tóc xinh búi tuỳ ý, chỉ dùng một cây trâm để cố định, lộ vai cổ trắng ngần như ngọc. Nước ấm xối qua xương quai xanh, nàng vốc nước rửa mặt, chợt giống như một mỹ nhân ngư vẫy đuôi đập nước, thể mềm mại biến mất mặt nước.
Bùi Việt theo bản năng vươn tay. Một lát , nhắm mắt , nghiêng đầu, lạnh giọng dặn dò lão ma ma đang ở cửa.
“Đi hầu hạ”.
Không thể để mặc nàng cứ chơi đùa như .
Hắn cũng chỉ là một bình thường mà thôi.
Lão ma ma vội vàng nhận lấy xiêm y từ trong tay Thược Dược, nhanh chóng nội điện. Mới bước lên thềm đá, Thư Quân từ một chỗ khác trong nước bơi , thấy lão ma ma thì mỉm vẫy tay: “Ma ma”. Giọng mượt như tơ lua.
Lão ma ma trong lòng mềm nhũn, liếc mắt nàng một cái. Tuy nàng còn nhỏ tuổi, tính tình ngây thơ, thể đang ở thời kỳ xinh quyến rũ nhất, đúng lúc.
Tội cho Hoàng để nhịn .
Lão ma ma vội vàng đến cạnh bên hồ nước, quỳ xuống đất thấp giọng nhắc nhở nàng.
“Tiểu thư, bệ hạ tới.”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Tim Thư Quân đột nhiên lộp bộp, hai mắt trừng thật to: “Ta thấy!”
Lại giống như con thỏ hoảng sợ, ngụp đầu trong nước.
Lão ma ma dọa giật , cuống quýt thoáng qua bên ngoài, theo bóng dáng Thư Quân trong nước, gấp đến độ xoay quanh.
“Chủ nhân của ơi, ngài đây nhanh . Đừng buồn bực hỏng , chuyện đùa .”
Trong hồ nào hình bóng , chỉ phát âm thanh của bọt nước.
Lão ma ma toát mồ hôi lạnh, vội vàng đặt xiêm y qua một bên, tìm Hoàng đế quyết định.
“Bệ hạ, bệ hạ, tiểu thư cứ trốn mãi nước, chịu !”
Bùi Việt giống như đánh mạnh đầu, vô vàn suy nghĩ cuồn cuộn trong lồng ngực, giữa mày hiện lên vẻ tức giận. Hắn nhanh chân sải bước , tạo cái nghiệt gì, mà gặp cô nương bướng bỉnh như thế chứ.
Bùi Việt nâng vạt áo bước hồ nước nóng mù sương, lướt qua, nào thấy bóng dáng Thư Quân ở .
“Nàng đây, nếu trẫm xuống nước bắt nàng!”
Lời thực sự tác dụng, ở góc cách xa Bùi Việt nhất, một cái đầu nhỏ đen nhánh chậm rãi trồi lên. Nàng giấu nước, chỉ lộ một đôi mắt đen láy long lanh: “Bệ hạ, ngài là quân tử, thể xuống bắt .”
Vậy mà còn thể khen .
Bùi Việt tìm nàng, nhưng còn dáng vẻ của nàng, thấy nàng chui đầu trốn vội vàng .
Trong lòng cảm thấy buồn bực : “Nếu trẫm là quân tử, nàng cho rằng nàng còn thể ở đây như ?”
“Vì bệ hạ tới Lưu An Cung ?” Giọng của nàng dường như tiến gần hơn, ngón tay Bùi Việt cuộn lên, yết hầu trượt một cái, tiếng dịu : “Trẫm chỉ đến gặp nàng, cùng nàng dùng bữa tối. Ai giờ nàng tắm...”
Xiêm y của Thư Quân đang ở trường kỷ cạnh chân Bùi Việt, nàng chậm rãi bơi đến, nam tử sừng sững giống như ngọn núi ở mặt, hỏi.
“Bệ hạ giữ lời ? Thật sự chỉ tới dùng bữa?”
Thư Quân cùng nỗi lo giống như Thược Dược.
Giọng mềm mại gần trong gang tấc, Bùi Việt liếc mắt quần áo của tiểu cô nương trường kỷ, bình tĩnh trả lời: “Vua chơi. Trẫm ngoài , nàng nhanh xiêm y , ?” Hoàn là giọng điệu dỗ dành.
Thư Quân khẽ một tiếng.
Bùi Việt nâng vạt áo lập tức ngoài.
Trong chính điện bài trí nhiều lắm, một lư hương Cảnh Thái màu xanh lơ, hương thơm tràn ngập cả phòng, một cặp bình cá chép đùa với nước dựa cửa sổ cao, bên trong cắm mấy nhành thu cúc thuỷ tiên, xanh hồng đan xen, tươi mát ướt át.