Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2024-03-24 03:33:18
Lượt xem: 2,242

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đầu xuân, mấy cành non xanh biếc đ.â.m chồi, vài đoá hoa nhỏ dịu dàng e ấp phủ một tầng ánh sáng của đèn lồng, theo làn gió phất phơ ẩn hiện, mang theo mùi hương nhẹ nhàng bay đến tầng gác mái.

Ánh sáng chập chờn, khuôn mặt tuấn ánh sáng nhẹ nhàng lướt qua khiến kiềm chế chìm sâu. Hai cánh môi mềm mại dán chặt , hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, va chạm như phá của mà , nhưng yên bất động. Nàng mở mắt , sóng mắt long lanh như làn nước mùa thu, đáy mắt dịu dàng dày đặc ánh sáng, khiến cho nàng yêu mị quyến rũ.

Sự kiều diễm lưu chuyển theo ánh mắt lay động của nàng, trong một khoảnh khắc khiến Bùi Việt thất thần.

Sự tự chủ của vốn tầm thường, trong giây lát nghiêng mặt , khiến đôi môi đào mê hoặc rơi xuống, lập tức chạm yết hầu của . Đầu lưỡi ướt át lăn qua yết hầu như chuồn chuồn lướt nước, Bùi Việt kiềm nén sự run rẩy, ép hít một khí lạnh, vội vàng thả Thư Quân xuống.

tiểu cô nương hiển nhiên quá say, vòng eo mềm mượt như tơ lụa. Ngay giây phút rút tay , bộ thể mềm mại của nàng trượt thẳng xuống đất. Bùi Việt bất đắc dĩ, đỡ lấy nàng một nữa, chẳng qua chạm eo nàng, mà đỡ hai vai nàng đưa đến bên cạnh cột gác mái.

Thư Quân say khướt dựa cột, trong mắt tràn đầy tủi và mờ mịt.

Sao mỹ nam cho nàng hôn

Bùi Việt cố tình cách nàng vài bước chân, âm thầm hít sâu kiềm nén cảm giác khô nóng ở cổ họng, đau đầu Thư Quân.

Hắn chẳng qua chỉ cứu thôi mà, kết quả gặp một đống phiền phức .

Làm bây giờ?

Theo ánh mắt đời, bọn họ như thế là gần gũi da thịt, tiểu cô nương huỷ hôn. Nếu giả vờ như từng chuyện gì phát sinh, ai gặp nào thích kiện cáo bắt chịu trách nhiệm ? Thôi , dù Thái Thượng Hoàng và đám triều thần cũng nóng ruột thúc giục, tối nay nạp nàng cung cũng xem như là một công đôi việc.

Bùi Việt sửa sang cổ áo Thư Quân vò nát, nghiêm túc hỏi nàng: “Phụ cô nương là ai, nhà ở ?”

Thư Quân kiều diễm dán cột hành lang, dựa nửa khuôn mặt xinh mu bàn tay, lộ đường cong quyến rũ, giống như một nàng tiên cá mắc cạn. Đèn sừng dê từ đỉnh đầu rọi xuống, mỹ nhân ánh đèn như ngọc, thật sự đúng với câu “Phù dung sánh váy mỹ nhân, gió mặt nước đượm hương thơm”.

(Phù dung sánh váy mỹ nhân, gió mặt nước đượm hương thơm: Câu gốc trích từ cuốn “Tây cung oán” của Vương Trường Linh đời Đường, nghĩa là so sánh hoa phù dung bằng trang phục của mỹ nhân, Hoàng đế thuyền gió từ mặt nước cuốn theo hương thơm của nữ tử. Câu tả vẻ của con gái).

Ngay cả gần nữ sắc như Bùi Việt , cũng thể thừa nhận, dung mạo của tiểu cô nương thể xưng là khuynh thành, nhan sắc xinh nhường đặt giữa đám mỹ nữ như mây ở hoàng cung cũng thể trộn lẫn .

Ánh mắt của nàng mơ màng diễm lệ, ngọt ngào oán trách: “Ta mới hỏi ngài, tại ngài đáp?”

Bùi Việt nhéo nhéo mi tâm, chấp nhận phận than một tiếng : “Trẫm họ Bùi... Mẫu mất sớm, phụ vẫn còn. Trong nhà bảy , là con út...”

Thư Quân đang mơ màng, chữ “Trẫm” , trong lòng chỉ nhớ bảy , nhà bình thường đông con, thường sẽ cho con trai ở rể…

Thư Quân thẳng eo, hứng thú : “Bảy , gánh nặng trong nhà chắc nhẹ. Ngài nghĩ tới nên để dành chút bạc để cưới thê tử ...”

Gió đêm lướt qua làn váy của nàng, dáng như ẩn như hiện. Bùi Việt sang chỗ khác, nên trả lời câu của nàng như thế nào. Khoé mắt thoáng thấy mỹ nhân mềm mại ngã về phía , Bùi Việt tránh nữa. Dù cũng quyết định nạp nàng phi, cần sợ lời tiếng , cho nên vươn đôi tay đỡ lấy nàng.

Thư Quân chuyện với , gần mới phát hiện cánh môi rách một miếng da, còn một chút vết m.á.u lưu đó. Thư Quân mở to mắt, từ trong tay áo lấy một chiếc khăn, nhón chân lau cho . Bùi Việt hiểu nguyên do, rút khăn thêu trong tay nàng, lau qua khoé miệng một cái, lúc mới phát hiện nàng cắn rách da.

Cô nương ... Ngày mai thượng triều đây?

Khăn trắng thấm một chút m.á.u tươi, Bùi Việt nắm trong tay. Hắn đang do dự nên trả cho nàng , thấy Thư Quân bỗng nhiên ôm bụng, cong như con tôm, biểu cảm cực kỳ đau đớn: “Công tử... Ngài chờ một chút, một lát sẽ trở nhanh thôi...”

Đây là đau bụng vệ sinh hả…

Thư Quân đầu đỡ tay vịn hành lang, mờ mịt theo ánh đèn, nghiêng ngả lão đảo xuống .

Bùi Việt bất đắc dĩ lắc đầu, qua một lát bên cầu thang truyền đến vài tiếng bịch bịch, giống như đụng ngã cái gì . Hắn bật một tiếng, kiên nhẫn chờ nàng trở về.

Chờ nàng sẽ hỏi rõ gia thế, cho đưa nàng hồi phủ, ngày mai hạ chỉ, đường đường chính chính đón nàng cung.

Chưởng ấn Tư Lễ Giám - Lưu Khuê chờ lâu trong hành lang. Lúc Thư Quân rời , thì ông khom đến, tủm tim chắp tay hành lễ với Hoàng đế.

“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ...”

Bùi Việt liếc mắt ông , sắc mặt đổi nhiều lắm, rũ mắt thấy vết m.á.u khăn trắng, màu m.á.u nhạt , tựa như đoá hồng mai trong tuyết. Hắn chăm chú một lát, siết chặt trong tay: “Thuốc giải ?”

Lưu Khuê ngẩn , há miệng : “Thuốc giải? Ngài còn thuốc giải ?” Chẳng sẵn thuốc giải ?

Ông vội vàng giấu tay lưng.

Bùi Việt lạnh lùng liếc , sắc mặt thêm phần nghiêm túc: “Ngươi bảo trẫm lâm hạnh nàng khi dùng thuốc ? Còn nữa, cô nương là uống rượu say, huỷ hôn ước, lúc trẫm lâm hạnh nàng, khác nào nhân lúc cháy nhà mà hôi của ? Đợi đến lúc nàng tỉnh rượu lẽ cũng sẽ vui, tuy trẫm là thiên tử, nhưng cũng thể khó khác.”

Lưu Khuê nản lòng, tình nguyện dâng thuốc giải bọc trong khăn lụa giữ trong lòng bàn tay lên. Bùi Việt cầm lấy, ngửi thử xác nhận là thuốc giải mới uống .

Thuốc giải mới uống hiệu quả ngay lập tức, Bùi Việt vẫn còn khô nóng. Hắn bước tới hóng gió lạnh thổi, hai chủ tớ một lát, Lưu Khuê đầu chỗ lối , thấy Thư Quân trở , hướng nàng là cung phòng. Một thái giám già như ông cũng , đầu , thấy Bùi Việt đang nghĩ gì thì hỏi:

“Bệ hạ, ngài định cho cô nương phân vị nào?”

Bùi Việt mới nghĩ tới sổ sách của Hộ Bộ, Lưu Khuê hỏi, thoáng lấy tinh thần, nhớ đến dáng vẻ của Thư Quân, : “Nhìn cách ăn mặc của nàng thì nhà hiển quý.”

Trong ba tháng qua, Thái Thượng Hoàng cùng nhóm Thái Phi dùng đủ các lý do để gặp gỡ quý nữ trong kinh, nhưng từng gặp Thư Quân, thể thấy xuất của nàng cao, ăn mặc cũng xa hoa, là nhà phú quý.

, dù nàng cũng là phi tử đầu tiên của trẫm, trẫm cũng để nàng ấm ức.”

“Về phân vị... Đợi trẫm hỏi nàng tính.” Còn xem chức quan của phụ Thư Quân nữa.

đúng đúng, bệ hạ suy nghĩ chu ...”

Hai đợi một khắc, Thư Quân còn trở về. Lưu Khuê chút lo lắng, chẳng lẽ xảy chuyện gì ? Lão thái giám lau mồ hôi trán, xin Hoàng đế để xuống xem một chút.

Bùi Việt Thư Quân uống say, lo lắng nàng xảy chuyện, đồng ý để Lưu Khuê .

Lưu Khuê đuổi hết bọn nội thị rời , một lát còn ai. Ông vịn cầu thang tầng thứ sáu, tìm cung phòng nhưng dám , đành ngoài đợi một lúc. Sau khi xác nhận bên trong bất kỳ động tĩnh nào, Lưu Khuê đổ mồ hôi như mưa, sợ là mất, vội vàng phát tín hiệu, triệu tập thị vệ, tìm khắp Trích Tinh Lâu hết một lượt, nhưng nào thấy bóng dáng Thư Quân nữa.

Bùi Việt gác mái Trích Tinh Lâu trong đêm khuya tĩnh lặng, chiếc khăn tay trắng mang vệt máu, khỏi tức giận một tiếng.

Chuyện đây?

Đêm khuya, Lưu Khuê nơm nớp lo sợ theo phía Bùi Việt, chạy chậm Phụng Thiên Điện, nam nhân cao lớn phía bước như gió, thấp thỏm hỏi:

“Bệ... Bệ hạ, ngài xem, nếu nô tài bảo Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ tìm. Người thể trong khuôn viên hạn, cần tốn nhiều công sức sẽ thể tìm ....”

Cây vạn tuế khó khăn lắm mới chịu nở một đoá hoa, nhất định thể dập tắt .

Bùi Việt thực sự tức giận, nhưng cũng đến mức vì hôn một cái mà nghĩ thì . Hắn dừng chân, hành lang đèn đuốc sáng trưng, đầu liếc Lưu Khuê một cái.

Tiết xuân se lạnh, mà Lưu Khuê đổ đầy mồ hôi lạnh. Ông lau mồ hôi khom mặt Bùi Việt, dám thở mạnh.

Bùi Việt yên lặng một lát, lắc đầu bật : “Thôi , lẽ nàng tỉnh , thấy vui...”

Bùi Việt xoa xoa vết rách kết vảy khoé môi, ‘chậc’ một tiếng, bất đắc dĩ bước Ngự Thư Phòng.

Lưu Khuê bóng dáng cao lớn của Bùi Việt bước phía bình phong, tức giận đến mức tự đánh trán một cái, ông chú ý nhiều một chút chứ?

Chuyện đây, đường đường là Hoàng đế cợt nhả vứt bỏ thương tiếc?

Thấy quỷ luôn !

*

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-4.html.]

Hôm , cảnh xuân tươi , ánh mặt trời ấm áp chiếu qua song cửa sổ, chói mắt Thư Quân. Nàng xoa xoa khóe mắt, cảm thấy đầu nặng giống như đeo vòng kim cô, đau nhức, dùng hết sức lực mới dậy , thấy trong bụng nóng bừng. Nàng che n.g.ự.c ghé ống nhổ bên cạnh phun hết .

Thược Dược động tĩnh, bưng một chén nước mật ong , thấy dáng vẻ Thư Quân như bình thường, tức giận mà :

“Tiểu thư thật là phóng khoáng độ lượng! Nô tỷ ở bên mệt sống mệt c.h.ế.t canh chừng bắt trộm, lớn gan uống rượu. Nô tỷ theo , mà còn dám uống rượu? May mà gặp kẻ , nếu cợt nhà thì ?”

Thược Dược nghĩ vẫn còn sợ.

Đêm qua nàng và nha Vương gia khó khăn lắm mới bắt , áp giải đến cửa, đưa cho Đơn ma ma, vội vàng tìm hai vị chủ tử. Hóa lắm, tìm suốt ba tầng phía Trích Tinh Lâu cũng một tiếng động nào, cuối cùng ở chỗ rẽ tầng sáu mới gặp hai vị chủ tử lăn mặt đất.

Hai nha hoảng sợ, mỗi đỡ một , đưa chủ tử của từng khỏi hoa viên. Thược Dược đặt chén nước lên bàn cao, đỡ Thư Quân dậy, ánh mắt nàng mơ màng ngây ngốc, lạnh : “Chủ nhân, cảm giác uống rượu thế nào?”

“Không dễ chịu...” Thư Quân hối hận vô cùng. Trong bụng khó chịu thì cũng thôi , đầu óc càng giống như một đồng hồ nhão, tràn ngập nhiều hình ảnh kỳ quái xa lạ. Nàng để Thược Dược đút một ngụm mật ong, dựa gối âm thầm suy nghĩ.

Đêm qua nàng mơ, mơ thấy một nam nhân vô cùng tuấn tú, hình như nàng còn lớn gan hôn , đó ... đó như thế nào thì nàng nhớ rõ.

Nói là mơ, nhưng vô cùng chân thật, gương mặt giờ phút còn in rõ ràng trong đầu nàng, ấm từ cánh môi của dường như còn đọng răng môi nàng. Thư Quân xoa xoa môi, mạnh mẽ lắc đầu, lẽ nàng mộng xuân mất .

Thư Quân cảm thấy ngượng ngùng mà che mặt , một nữa rúc trong chăn.

Lúc rèm châu lay động, một phụ nhân xinh đỡ tiến . Đã nhiều ngày thời tiết chuyển ấm, thể Tô thị lên, thể xuống giường . Chuyện xảy đêm qua, bà là mẫu lo , mới sáng sớm tới viện của Thư Quân.

Tô thị mặc một chiếc áo khoác dày màu xanh nhạt, ở mép giường liếc mắt một cái, thấy nữ nhi còn ở ngủ nướng, tức giận mắng một câu:

“Mặt trời lên cao , còn rửa mặt chải đầu? Phụ con đang chờ con ở chính viện đó.”

Nhớ tới chuyện phiền lòng , đang vặn vẹo của nàng đột nhiên căng thẳng. Ngay đó đệm chăn xốc lên, lộ khuôn mặt tóc tai bù xù nhưng vẫn xinh của Thư Quân.

“Mẫu , là nữ nhi bất hiếu, hai lo lắng.”

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Nhìn thấy hốc mắt nữ nhi phiếm hồng, mi tâm Tô Thị dịu , đầy tay nha , tới ở cạnh giường, ôm nữ nhi lòng.

“Con ngoan, quan trọng, gả cao quá cũng , mỗi ngày đều phụ thuộc , bằng đề cho bản sống thoải mái. Mẫu vốn cũng bằng lòng hôn sự . Bây giờ lui hôn thì thể thoải mái tự do nghị cho nữ nhi. Theo ý mẫu , Quân Nhi nhà chúng tính tình ngây thơ hồn nhiên, cần hết, dứt khoát chọn con rể ở rể. Đợi đến lúc lão thái thái mất, tam phòng chúng chia nhà, đóng cửa tự sinh hoạt, chẳng là chuyện đáng vui mừng ?”

Thư Quân , vẻ u ám giữa hàng mày tan , ôm thật chặt.

Đơn ma ma tiến mang theo hai nha trang điểm chải tóc cho Thư Quân. Không bao lâu, con hai nắm tay chính viện Hạnh Hoa Đường. Sau khi qua cửa, bên bức tranh “Tùng Sơn lâm hạc đồ” ở phía chính Bắc là một đàn ông đẽ để râu đang ngay ngắn. Người đàn ông còn đến bốn mươi tuổi, để một chòm râu , thần thái vài phần khí chất trăng sáng gió trong.

Chính là phụ Thư Quân, Tư Nghiệp Quốc Tử Giám - Thư Lan Phong.

Thư Quân bước thì lập tức vén váy áo quỷ hành lễ với ông. Thư Lan Phong xua xua tay, dậy đón con hai đến gian giữa phía Đông xuống.

Thư tam lão gia cùng tam phu nhân Tô thị đối diện , Thư Quân hầu hạ một bên.

Tô thị hỏi Thư Lan Phong: “Lão gia, rõ ràng với Vương gia ?”

Tam lão gia thở dài : “Đêm qua Hoài Dương Vương đến tìm , cả một đêm, lời vô cùng tha thiết, hỏi thể cho Thế tử một cơ hội . Ta từ chối. Vương gia hổ tức giận, tuyên bố nhất định cho một câu trả lời công bằng, nhưng nghĩ đến thể diện Thư gia, bảo ông từ bỏ .”

“Thân phận Thế tử tuy cao quý, nhưng cũng xứng con rể , cho đại phòng cũng ...” Thư Lan Phong Thư Quân, trong mắt mang theo trấn an.

“Con giống như khác, con là con gái duy nhất của con, là hòn ngọc quý tay . Con cần lo lắng việc hôn sự, nếu tìm thì gả, thì tìm ở rể, cũng thể. Chuyện sẽ nhanh chóng trôi qua, con cần để ý...”

Cha khai sáng đến , Thư Quân còn thể canh cánh trong lòng. Nàng gạt những suy nghĩ u uất, uốn gối hành lễ: “Nữ nhi hiểu ạ...”

Phu thê Tô thị , nhiều nữa. Tô thị nhướng mày bảo Đơn ma ma: “Dọn đồ ăn sáng lên .”

Một lát , hai nha mang theo mấy hộp đồ ăn tiến , Thư Quân tự đỡ tay Tô thị, con hai xuống cạnh . Một khắc một nhà còn vui vẻ, đợi đến lúc rõ thức ăn bàn, cuối cùng sắc mặt Thư Quân cũng đổi.

Đồ ăn sáng hôm qua là ba chén tổ yến, một dĩa sủi cảo, bốn món điểm tâm, một dĩa vịt hấp, một dĩa cá.

Hôm nay chỉ một lồng bánh bao, mấy cái màn thầu, và một bát canh đậu nành.

Sắc mặt tam lão gia cũng cực kỳ khó coi, chiếc đũa mới cầm lên lập tức buông xuống: “Ta chuyện với lão thái thái.”

“Từ từ.” Tô thị gọi ông : “Lão gia đừng vội. Đây là chuyện của hậu trạch, giao cho xử lý .”

Tam lão gia thấy thê tử bình thản ung dung, cuối cùng cũng nhẫn nhịn xuống.

Tô thị mỉm : “Chia thức ăn .”

Một nhà ba yên lặng lên tiếng ăn bánh bao nhỏ, uống thêm mấy ngụm sữa đậu nành.

Trong lòng Thư Quân khó chịu, ăn mấy miếng, đang buông đũa, thấy mẫu bên cạnh bình tĩnh : “Không ăn cho no, thể đánh thắng trận?”

Thư Quân câu của mẫu chọc , nhét thêm nửa cái màn thầu miệng, nhai nhai mấy cái.

“Đợi lát nữa nữ nhi và mẫu cùng qua đó.”

Tô thị lên tiếng. Ăn sáng xong, Tô thị thúc giục trượng phu Quốc Tử Giám, bản ở nhà chính nghỉ ngơi.

Thân thể bà , cần nghỉ ngơi dưỡng sức.

Thư Quân giúp đỡ Đơn ma ma dọn dẹp chén đũa, hai ở gian phía Tây nhỏ giọng thầm.

“Năm đó phu nhân sinh hạ tiểu thử , thể mang bệnh, khó thể sinh thêm nữa. Ban đầu còn gì, đến khi năm tuổi, lão thái thái bên gây chuyện, nhất định bắt lão gia nạp . Lão gia tức giận, lật tung cái bàn của lão thái thái. Nhị phu nhân thừa cơ hội lão gia bất kính với trưởng bối, Đô Sát Viện tố cáo lão gia chúng .”

“Phu nhân tin thể đến chính phòng chuyện, cuối cùng lấy hai gian cửa hàng lớn, đổi lấy bình yên cho tam phòng.”

Đơn ma ma tới đây, trong lòng tràn từng đợt chua xót, nức nở : “Hai gian cửa hàng là sản nghiệp lúc cữu lão gia đặt mua, là của hồi môn áp đáy hòm của phu nhân, vốn định để của hồi môn cho .

Bây giờ rơi tay những kẻ tàn ác đó, mỗi khi nô tỳ nhớ tới, thấy khó chịu trong lòng. Nếu là chuyện ăn ngon mặc hưởng thụ thôi còn đỡ, cắt xén khó dễ đủ điều.”

“Cửa hàng ở phố Đồng La cách đây ba con phố, là chỗ cực kỳ . Nhị cô nương đại phòng cướp hôn sự của , nhị phu nhân nhị phòng đoạt cửa hàng của chúng . Lão thái thái chỗ cả hai đầu, mấy đó đều cơm ngon rượu say, còn do chúng cung phụng ? Loại chuyện quả thật nuốt trôi mà.”

Đáy mắt Thư Quân lạnh như băng: “Ta mới từ hôn, bọn họ tới chà đạp chúng .”

Nàng cắn chặt răng, hỏi Đơn ma ma: “Nha bên cạnh Thư Chi ?”

Đơn ma ma lấy chút tinh thần, lau nước mắt: “Nô tỳ sắp xếp ở nơi thoả. Người yên tâm, việc nô tỳ bẩm báo phu nhân, trong lòng phu nhân hiểu rõ.”

Thân thể Tô thị , nhưng nhu nhược.

Ước chừng tới buổi trưa, thượng phòng bên cho tới báo, là lão thái thái mời Tô thị cùng Thư Quân qua đó một chuyến.

Thư Quân vén tay áo dậy, Tô thị đè : “Con cứ yên ở đây, đừng hết, một chuyến mẫu thể .” Tô thị giương mắt cảnh xuân ngoài cửa sổ một lúc: “Người ở nơi thấp chỗ của nơi thấp.”

khẽ: “Làm việc cũng cần quá đắn đo...”

*****

Tác giả lời :

Một ngày nọ, tiểu cô nương ngốc nghếch thấy khuôn mặt “ngày đêm mong nhớ” , vỗ vai : “Đại , phu quân .”

Hoàng đế: ... Tiểu yêu tinh, cuối cùng nàng cũng xuất hiện.

Loading...