Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-04-05 01:27:15
Lượt xem: 1,427
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông rảnh sắp xếp cho nữ nhi, Thư Quân cũng phiền ông, chỉ là lúc tạm biệt cha, khéo vị tân khoa tông tử đây cảm tạ phụ , hai mặt đối mặt.
Thư Quân cùng Vương Ấu Quân về Lưu An Cung. Vương Ấu Quân còn đắm chìm nam tử tướng mạo đẽ và tài hoa xuất sắc cách nào tự kiềm chế.
Thư Quân gõ trán nàng một cái: “Được , nhớ thương Thành Tướng quân, chằm chằm sĩ tử , tỷ hổ ?”
Vương Ấu Quân lập tức bực bội: “Ta nhớ thương Thành Lâm lúc nào chứ?”
Thư Quân thở dài một tiếng, sờ sờ tóc mái nàng : “Từ đến nay ở hành cung, ngày nào mà tỷ mắng vài câu. Đêm qua là ai lải nhải nhắc mãi cả đêm, thấy, hoan hỉ oan gia là hai các tỷ đó.” Thư Quân đến bàn rót uống.
Vương Ấu Quân tức giận đến mức giậm chân, vòng quanh Thư Quân: “Ai là oan gia với chứ, là kẻ thù! Ta nha Thư Quân, về nhắc đến Thành Lâm ở mặt nữa.”
“Được, , , nhắc tới, nhắc tới.” Thư Quân lời , lưng dặn dò Thược Dược lấy đồ ăn.
Thược Dược đau khổ : “Nói đến cũng kỳ lạ, ngày thường canh giờ hộp đồ ăn đều đưa tới, hôm nay vì , đến giờ còn thấy bóng dáng. Chắc là nô tỳ tự đến Ngự Thiện Phòng lấy.”
Đi về về một chuyến , mất thêm một lúc.
Thư Quân và Vương Ấu Quân , Vương Ấu Quân lộ ngạc nhiên, nghiêng sang túm lấy cánh tay Thư Quân hỏi: “Hôm qua chọc giận bệ hạ hả?”
Thư Quân mờ mịt lắc đầu: “Không mà, lúc rời còn đó.”
Đồ ăn chậm trễ là bởi vì một bất ngờ xảy trong Ngự Thiện Phòng, nhưng Bùi Việt cũng thực sự chút tức giận Thư Quân. Tiểu nha đầu dạy dỗ , buổi chiều chỉ lo chằm chằm , hề một cái nào.
Bùi Việt sớm qua tuổi ăn dấm, Ngự Thiện Phòng xảy chuyện, chậm trễ bữa tối, nhớ tới tiểu cô nương mỏng manh , nhất là thể chịu đói, đành đưa phần của đến Lưu An Cung.
Lão ma ma cũng gạt Thư Quân, lập tức với Thư Quân, đây là bệ hạ nhường nàng bữa tối của . Vương Ấu Quân là vẻ mặt mơ hồ: “Nếu Bệ hạ thật sự nhường cho , cũng nên tới Lưu An Cung dùng bữa với , tới?”
Không nàng ngóng trông Bùi Việt, nhưng nàng ở chỗ nhiều ngày, cũng thấy Bùi Việt kiêng dè. Lúc nên tới thì cứ tới, cung nhân cũng đều nhạy bén, sẽ sớm đưa nàng rời , Vương Ấu Quân cảm thấy chút kỳ lạ.
Thư Quân nghĩ nhiều: “Hôm nay nhiều trọng thần đến đây, chắc là bệ hạ sẽ bận.”
Sáng sớm hôm , Bùi Việt mang theo triều thần trở về kinh thành, Thái Thượng Hoàng cùng mấy con trai tiếp tục ở hành cung vui chơi.
Thư Quân nhớ tới thể mẫu , rốt cuộc chờ đến lúc phụ hết bận, bèn đưa hộp thuốc mà Bùi Việt ban thưởng cho Thư Lan Phong. Chỉ cần liên quan đến bệnh tình Tô thị, Thư Lan Phong đều rảnh nghĩ nhiều, lập tức giục ngựa trở về kinh thành một chuyến, đưa hộp thuốc đến tận tay Tô thị. Tô thị lo lắng Thư Quân lạnh, mang mấy bộ xiêm y mới mua tới.
Nhân lúc hai ngày Bùi Việt tới hành cung, Thư Quân thoải mái vui vẻ cùng Vương Ấu Quân rừng một chuyển, săn một con chim nào, nhặt về một con thỏ thương.
Có sẵn thịt thỏ để ăn, Thư Quân sẽ do dự, nhưng đối mặt với con vật còn sống, nàng vẫn cách nào xuống tay , cuối cùng dứt khoát nuôi luôn. Mùi của thỏ nặng, nên nàng treo lồng sắt ở hậu hoa viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-42.html.]
Thấy ngày mai về, tối nay Thái Thượng Hoàng mở tiệc chiêu đãi công thần cùng nữ quyến theo .
Thái Thượng Hoàng nghiêm túc như Bùi Việt, một đêm ca múa biểu diễn, vài vị Vương gia vui chơi cùng phụ thật náo nhiệt.
Nữ quyến thì theo Lý Thái phi ở điện bên cạnh khúc.
Thấy sắp rời hành cung, các cô nương thiếu gia trẻ tuổi phần kim nén , lặng lẽ khỏi điện du ngoạn. Bùi Giang Thành Hoài Dương Vương răn dạy một trận, lúc hành cung cũng chút yên phận. Chẳng qua giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Bùi Giang Thành thấy phụ uống say, vội vàng lén trốn khỏi Thiên Vũ Điện.
Hắn tìm chỗ vắng vẻ, đưa tai mắt mà mới mua tới: “Đi Lưu An Cung báo tin, với Thư Quân, ở mái đình phía đông Lưu An Cung chờ nàng.”
Cái đình nối với một hành lang dài, ẩn bên khu rừng rậm rạp, ban ngày là nơi ngắm cảnh , đến ban đêm thì hoang vu ít .
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Không trách Bùi Giang Thành nhớ thương, thật sự là nhiều ngày tình cờ thấy cô nương , nàng khí sắc hồng hào, tràn đầy sắc xuân, mi thanh mục tú, giống như trái mật đào mọng nước, quyến rũ đến động lòng.
Đã từ hôn Thư Quân hơn nửa năm, nhớ nổi dáng vẻ lúc Thư Quân cảnh giác thận trọng cho chạm . Hắn chỉ một lòng gặp mặt nàng, với nàng, nếu nàng gả , nguyện cưới nàng bình thê, noi gương Nga Hoàng Nữ Anh cùng thờ một chồng cũng gì .
Hắn đến mái đình .
Ánh mắt Thư Chi luôn đặt Bùi Giang Thành, Bùi Giang Thành nhấc chân rời , lưng Thư Chi lập tức theo. Hiện giờ nàng luôn chằm chằm Bùi Giang Thành, Bùi Giang Thành càng phớt lờ nàng , nàng cảng hoảng, lo lắng vị hôn phu việc càn rỡ, cùng khác bậy bạ bỏ quên nàng .
Tai mắt của Bùi Giang Thành vẫn tìm Thư Quân, con thỏ của Thư Quân bỗng nhiên mất tích, nàng theo vết m.á.u con thỏ lưu tìm.
Cũng là quá khéo, là định mệnh sắp đặt.
Thư Quân theo hành lang đuổi theo con thỏ tới gần mái đình .
Mái đình cong sừng sững ở giữa sườn núi hành cung Tây Sơn, nơi đây nuôi một đám chim chóc quý hiếm, ngày thường thuần hóa chim chóc canh chừng. Mái đình ở góc bên sườn núi, dựng một cái chuồng chim, cũng lớn lắm, hai gian trái , dài hai thước, rộng một thước.
Bóng đêm dày đặc, trong rừng vô cùng yên tĩnh, một chút gió thổi cỏ lay đều rõ ràng.
Thư Quân tìm đến gần chuồng chim, trong mái đình phía bỗng nhiên truyền đến một giọng quen thuộc.
“Tối lửa tắt đèn, ngươi tới đây gì?”
Là giọng của nhị tỷ Thư Chi.
Tay Thư Quân nắm khăn lụa run lên, gió đêm thổi qua, khăn lụa mỏng thổi bay . Tim Thư Quân đột nhiên căng thẳng, gấp đến độ nhấc chân lên, dám.
Đầu truyền đến tiếng ngả ngớn của Bùi Giang Thành: “Làm ? Lão tử hít thở khí, ngươi cũng theo? Còn thành hôn quản thúc , thành hôn chẳng treo luôn lên lưng quần ?”
Thư Quân xong lời cảm thấy ghê tởm, vốn dĩ tính tình Bùi Giang Thành phóng đãng như , Thư Quân cũng suy nghĩ nhiều. Nàng chằm chằm chiếc khăn lụa cách đó mấy bước chân.