Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-03-24 03:33:44
Lượt xem: 2,157
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng đổ vỡ phá tan khí yên ắng của chính đường.
Lão thái thái trong cơn giận dữ quát Tô thị: “Ngươi gì?”
Thư Chi thấy lão thái thái tức giận, thêm vài phần tự tin, quỷ gối giữa sảnh đường điềm đạm đáng yêu chất vấn Tô thị:
“Tam thẩm ý gì? Sao vu oan hãm hại con, hủy thanh danh của con ?”
“Tam ghen ghét Thế tử bênh con, cố ý trả thù con ?”
Tô thị vững vàng đỡ tay vịn ghế bành, ánh mắt lạnh như băng: “Giấy trắng mực đen lời khai, rõ ràng, là ngươi sai khiến nha của ngươi tính kế Quân Nhi và Thế tử. Nếu nhị cô nương ngụy biện thì chúng cùng công đường đối chất.”
Thư Chi hút ngược một khí lạnh, thần sắc sợ hãi. Nàng lặng lẽ liếc về phía mẫu , thấy khuôn mặt đại phu nhân lạnh nhạt vẫn nhúc nhích thì uất ức chảy nước mắt, về phía lão thái thái với vẻ cầu cứu.
Lão thái thái luôn về phía Thư Chi. Ánh mắt bà nặng nề và chán ghét chằm chằm Tô thị: “Làm lớn chuyện gì với ngươi? Chẳng lẽ phu quân của ngươi mang họ Thư?”
Tô thị chầm chậm chuyển tầm mắt qua, trong mắt chứa ý : “Mẫu , nếu xem xét thể diện của phu quân, bây giờ ở chỗ ...”
Lão thái thái tức ói, tay bóp c.h.ặ.t t.a.y vịn, đầu vai khẽ run rầy: “Ngươi uy h.i.ế.p ? Ngươi chọc tức c.h.ế.t ?” Lão thái thái tức giận đến mức ngừng ho khan, một đám hầu chạy lên đ.ấ.m vai xoa ngực. Nhị phu nhân đang xem náo nhiệt cũng giả vờ giúp lão thái thái vuốt vuốt lồng ngực.
Tô thị để ý tới lão thái thái, mà về phía đại phu nhân ở đối diện: “Thanh danh nữ nhi của tổn hại, khó nghị . Giờ phút con bé đang ở trong khuê phòng c.h.ế.t sống, mời đại tẩu cho nhà một câu trả lời hợp lý.”
Thư Chi với bên ngoài là Thế tử Hoài Dương Vương uống rượu say nhầm phòng, nhưng đại phu nhân hiểu tâm tư quanh co lòng vòng của tiểu nữ nhi nhà . Nàng trưởng tỷ mối hôn sự , trong lòng lúc nào cũng so đo với nàng.
Hôm nay thấy Tô thị đưa bằng chứng, đại phu nhân hề thanh minh một câu nào. Tuy rằng bà khinh thường hành vi của nữ nhi nhà , nhưng cũng thể thật sự mặc kệ. Trên trán bà khẽ giật giật, nhướng mắt lên hỏi Tô thị: “Rốt cuộc ngươi thế nào?”
Tô thị nhẹ nhàng phủi phủi tro bụi vạt áo, nhẹ nhàng : “Thứ nhất, trả hai gian cửa hàng mà mười năm các lấy . Thứ hai, doanh thu mười năm qua của cửa hàng, đại phòng trả bộ cho .”
Dứt lời, một phỏng đầy đột nhiên biến sắc. Nhị phu nhân vẫn luôn tỏ thái độ chuyện liên quan đến thấy lửa đốt tới , tức giận bật dậy, chỉ Tô thị mắng:
“Ngươi mơ , cửa hàng là của công, đó là tài sản chung. Ngoài , đây là ân oán giữa các ngươi và đại phòng, liên quan gì đến ?”
Nhị phu nhân quản lý việc nội trợ. Bà và lão thái thái chiếm lợi lớn doanh thu cửa hàng, thể nhả .
Tô thị dửng dưng : “Vậy thì cá c.h.ế.t lưới rách .”
Lão thái thái tức giận thiếu chút nữa thở nổi.
Nhị phu nhân về phía lão thái thái. Lão thái thái che trán về phía đại phu nhân. Thư Chi cũng dự đoán Tô thị quả quyết như thế, dè dặt lôi kéo tay áo đại phu nhân, mang theo ý cầu khẩn. Đại phu nhân vốn cảm thấy mất mặt, thấy dáng vẻ của nữ nhi nhu nhược cố gắng, nhịn tát cho nàng một cái, tức giận :
“Đều tại con an phận giữ , hại và tỷ tỷ con quá mất mặt.”
Thư Chi đánh, thể tin mà mẫu , đáy mắt đan xen tức giận và ấm ức.
“Con con gái của ? Con và trưởng tỷ rõ ràng đều là con ruột của , nhưng chỉ yêu thương trưởng tỷ, chỗ nào cũng hãnh diện vì trưởng tỷ. Con còn cách nào, chỉ thể dựa chính mà tìm kiếm!”
Đại phu nhân nhắm mắt, chỉ cảm thấy tiểu nữ nhi quá ngu ngốc. Bà lắc đầu hít một thật dài, về phía Tô thị.
“Tam đừng khó khác, ngươi vốn đề hôn sự với phủ Hoài Dương Vương trong lòng, chẳng qua là mượn cớ đoạt của hàng thôi. Cửa hàng là của chung, đồng ý giao cho ngươi, nhưng còn chuyện bù tiền, cửa ...”
Nhị phu nhân thấy đại phu nhân như , chế giễu, vén tay áo lên căm hận : “Đại tẩu, ngài là Bồ Tát, chỉ thương xuân buồn thu, dầu muối tương dấm. Cả nhà đông như , đều ăn dùng, chi phí sinh hoạt ở ? Ngài mở miệng đồng ý đưa cửa hàng cho nàng , nếu thiếu bạc thì đại phòng mang tới bù ?”
Đại phu nhân liếc một ánh mắt qua: “Được, từ nay về sẽ quản lý.”
Nhị phu nhân lập tức nghẹn họng.
Thư gia vốn nên do con dâu đại phòng quản lý, chẳng qua năm đó đại lão gia và tam lão gia tham gia khoa cử, chỉ nhị lão gia nhàn rỗi ở nhà. Sau đó cả nhà bàn bạc để nhị lão gia quản việc vặt chung trong phủ, đại lão gia và tam lão gia quản lý nhà cửa. Lúc đầu nhị phu nhân chịu, đó đưa ý kiến cho bà cầm quỹ, lão thái thái cũng đồng ý.
Cho nên nhiều năm như việc nhà Thư gia vẫn luôn trong tay nhị phu nhân, nhị phu nhân cũng bởi mà kiếm ít đồ béo bở. Thân là dâu trưởng, trong lòng đại phu nhân ít nhiều chút khó chịu.
Tô thị lạnh mắt trò trong chốc lát, giọng nhẹ nhàng: “Việc đến để thương lượng. Ta chỉ cho các ngươi một canh giờ, giao khế thư cửa hàng và ngân lượng cho , nếu một canh giờ , Thư Chi sẽ đưa đến cửa lớn Đô Sát Viện.”
Hô hấp Thư Chi cứng , tê liệt ngã xuống đất. Nàng ngừng một lát, nước mắt rơi như mưa bò đến mặt đại phu nhân, lóc: “Mẫu , ngài nhất định cứu nữ nhi, hôn sự Thái Thượng Hoàng chấp nhận. Nếu lớn chuyện, chỉ mặt mũi nữ nhi mất hết, mà phụ cũng sẽ buộc tội, khi còn mất chức quan...”
“Còn đại ca ca, đại ca ca tham gia khoa cử nữa...” Thư Chi nhớ tới gì đó, đầu tới kéo váy áo nhị phu nhân, năn nỉ: “Nhị thẩm thẩm, nhị ca ca còn ở thư viện sách nữa. Việc mà lộ ngoài, tiền đồ nhị ca ca cũng sẽ huỷ hoại. Chúng giữ cửa hàng mười năm cũng đủ , ngài nhường cho bà ...”
Nhị phu nhân tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, giận giữ kéo vạt áo một cái, mặc kệ Thư Chi ngã nhào mặt đất.
Năm đó bà lấy tiền đồ tam lão gia uy h.i.ế.p Tô thị đưa cửa hàng, hiện giờ Tô thị trả y nguyên.
Lão thái thái nhà cửa lộn xộn, trời than đất. Đương nhiên bà cũng tiếc đồ , nhưng tiền đồ của con cháu cũng thể ném , mắng cũng mắng một trận , thể bình tĩnh thương lượng đối sách.
Tô thị vịn tay Đơn ma ma khỏi chính đường... Để tiếng ồn ào ầm ĩ ở phía . Bà nhịn cơn giận nhiều năm, bà thể chịu khổ, thể chịu nhục, nhưng thể chấp nhận bất cứ kẻ nào leo lên đầu nữ nhi mà oai.
Bà tin tưởng chắc chắn cho dù nhị phu nhân ương ngạnh thế nào, cũng thể lay chuyển đại phu nhân. Bởi vì tam phẩm Thái Thường Tự Khanh đại lão gia mới là trụ cột chân chính của Thư gia.
Tô thị ở sảnh thủy hoa phía Vinh Chính Đường, dặn dò ma ma đặt một đồng lậu(*) ở bậc thang. Cả đám hạ nhân trong nhà tới lui, hiểu đây là tam phu nhân thật. Thời gian từng khắc từng khắc trôi , tiếng ồn ào bên trong chính đường dần dần lắng xuống, cũng lão thái thái thế nào cân bằng sự việc . Tóm , giờ Mùi còn kém một khắc, quân sự bên cạnh lão thái thái đưa hai khế thư cửa hàng và sách đến trong tay Tô thị.
(Đồng lậu: Bộ đếm thời gian thời xưa dùng).
Lại thêm nữa khắc, quân sự ma ma bên phía đại phu nhân cũng mang theo hộp gấm nặng nề giao cho Đơn ma ma.
Tô thị xua xua tay, mệt mỏi về tam phòng.
Thân thể bà yếu ớt, lăn lộn một buổi sáng là nỏ mạnh hết đà. Bà uống hai ngụm cháo nhỏ xuống. Thư Quân hầu hạ bà ngủ, thoáng khóe miệng mẫu còn dính một ít cháo, theo bản năng định lấy khăn thêu lau cho bà, sờ thấy. Thư Quân ngẩn , nàng tìm một chiếc khăn trắng cho mẫu chạy ngoài, sân viện của tìm Thược Dược.
“Khăn thêu của ? Chiếc khăn thêu hôm qua mất ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-ta-tro-thanh-hoang-hau/chuong-5.html.]
Khoảng thời gian Thư Quân mới học kỹ thuật thêu hai mặt, bận rộn nửa tháng cuối cùng cũng một chiếc khăn thêu ý. Trên hai mặt khăn thêu đóa hoa lan, nàng thật sự hài lòng, lúc nào cũng mang theo bên .
Thược Dược cầm xiêm y mà nàng hôm qua sân phơi nắng. Nàng vắt khô váy áo, giận dỗi : “Hôm qua lúc nô tỳ đỡ trở về, thấy khăn tay . Ai ném , khi say đến hồ đồ, đem cho vị lang quân xinh nào đó .”
Thư Quân ngẩn ngơ.
Thật đúng là…
Nàng nhớ rõ trong mộng nàng thật sự đưa khăn thêu cho nam tử . Mà hiện tại quả thực thấy khăn thêu , lẽ chuyện xảy đêm qua là sự thật…
Tim Thư Quân lạnh hơn phân nửa.
Nàng gấp đến độ qua ở trong phòng, tuy là khăn thêu thêu khuê danh, nhưng nào quen nàng là nhận . Vật gắn bó bên đưa cho một nam tử xa lạ, chung là một mối tai hoạ ngầm. Nếu tìm lấy , chuyện đêm qua bây giờ? Huống hồ, nàng chỗ nào tìm đây?
*
Nguyên một buổi sáng, Bùi Việt nhận đủ loại ánh mắt khác thường. Mặc dù cố ý che giấu, chịu nổi những đại thần hoả nhãn kim tinh đó. Sau khi bãi triều, chuyện lập tức truyền khắp các khu việc của quan .
“Sau khi hạ triều tóm Lưu Chưởng ấn, hỏi vì bệ hạ thương. Lão cáo già xảo quyệt thật sự miệng kín như bưng, nửa chữ cũng chịu tiết lộ, chỉ bệ hạ cần thận rách da. Các ngươi tin ?”
“Ta tin ông cái rắm ! Lão tử theo bệ hạ nhiều năm, bệ hạ kinh bách chiến cũng từng thương ở miệng. Theo thấy, chắc là....” Ông còn tư thế chu chu môi.
Chúng thần vui mừng vì cây vạn tuế nở hoa tiếc hận: “Đã hôn đến rách cả môi như thế, đêm qua nhất định là ‘ ’ một , lẽ sáng nay ý chỉ xuống . Đến canh giờ , Tư Lễ Giám và Lễ Bộ động tĩnh gì?”
Lập tức quan viên phái Lễ Bộ hỏi thăm. Lúc Thượng thư Lễ Bộ đang ở Tư Lễ Giám, nhất định hỏi cho lẽ. Đáng tiếc tới tận lúc chiều tà hoàng hôn, cái miệng kín kẽ của Lưu Khuê vẫn chịu mở , nhiệt huyết sôi trào của mấy vị đại thần đều tiêu tán sạch sẽ, đến khi khỏi nha môn, khỏi lầm bầm. “Tốt gì bệ hạ cũng là thiên tử một triều, thế mà cũng chuyện chịu trách nhiệm nha..”
Lời truyền tới Ngự Thư Phòng, Bùi Việt xoa xoa trán, giống như kẻ cầm ăn hoàng liên, đắng mà .
Lại qua thêm mấy ngày, Thư gia héo rũ như cà tím phơi sương, khí đông cứng. Thư Quân bởi vì chuyện khăn thêu nên tâm sự nặng nề, nhị phu nhân bên vì mất bạc mà trong lòng đau đớn, Thư Chi giống như châu chấu bò trong chảo nóng, qua ở trong phòng cả ngày.
Sự việc trôi qua ba ngày, phủ Hoài Dương Vương chậm chạp tới nghị , thậm chí Hoài Dương Vương còn cấm túc nhi tử. Thư Chi lo lắng hôn sự xảy biến cố, đại phu nhân một lòng lễ Phật từ chối gặp nàng . Từ nhỏ Thư Chi sống bóng trưởng tỷ cũng bỏ xuống mặt mũi mà cầu xin nàng , cuối cùng đành thừa dịp ban đêm phụ hồi phủ, chạy tới nức nở lóc kể lể.
Đại lão gia vẫn đau lòng nữ nhi, trấn an vài câu bảo nàng chờ thêm một chút. Ông là trưởng bối nhà gái, thể chủ động đến nhà trai nghị . Dẫu Thái Thượng Hoàng cũng lên tiếng, Hoài Dương Vương lẽ bất mãn với hôn sự, cố ý hạ thấp thể diện hai con Vương phi và Thư Chi.
Thư Chi bình tĩnh như cha , tức giận bừng bừng tìm Thư Quân.
Trời sắp tối, Thư Chi ở ngoài cửa phòng lên tiếng chặn đường Thư Quân, hai mắt phủ kín tơ máu: “Tam , ngày đó lời ngươi là ý gì?”
Thư Quân thấy Thu Chi cũng hết giận, lười nhác dựa cột hành lang: “Lời nào?”
“Ngươi Thế tử vô dụng?”
“Ô, lời ?” Thư Quân vuốt tóc thái dương, chớp chớp mắt : “Sợ là nhị tỷ lầm , như ...”
Nàng còn tung hoả mù dày đặc, như mới thể tra tấn Thư Chi.
Quả nhiên Thư Chi nửa tin nửa ngờ, trong lòng càng thêm bất . Đêm đó Thế tử Hoài Dương vương thét một tiếng chói tai khiến lòng sợ hãi như , nàng lo lắng Thư Quân việc gạt . Nàng thấy hỏi gì ở chỗ Thư Quân thì tức giận đến mức giậm chân: “Ngươi đừng đắc ý! Chờ hôn sự định , đương nhiên sẽ tay dạy dỗ ngươi.”
Đợi đến giữa tháng Hai, cuối cùng phủ Hoài Dương vương cũng kêu bà mối tới cửa nghị , chỉ là so với Thư Quân đối đãi trịnh trọng, tới lượt Thư Chi qua loa. Thư Chi hổ ầm ĩ một trận, nét mặt đại lão gia cũng khó coi, nhưng nghĩ đến quyền thế phủ Hoài Dương Vương lớn như , đành nén giận.
Sau khi hôn sự quyết định, lão thái thái tổ chức tiệc nhà cho Thư Chi, xem như ăn mừng.
Trong cung tới, chính là Công chúa Thục Nguyệt.
Lão thái thái một con gái út sớm tiến cung phi tử của Thái Thượng Hoàng, gọi là Thư Thái phi, sinh hạ một nữ nhi là Công chúa Thục Nguyệt. Thái Thượng Hoàng đông đảo phi tần, con nối dõi như mây. Thư Thái phi sủng ái, liên luỵ Công chúa Thục Nguyệt ở hoàng cung cũng là ai chú ý. Công chúa hoàng gia đến Thư gia thì vẫn là một việc vinh quý, Công chúa Thục Nguyệt vây xung quanh đưa đến chủ vị.
Thư tam lão gia lấy cớ nha môn việc về, Tô thị cũng cáo bệnh dự tiệc, chỉ Thư Quân nhàn nhã ở phía cuối đám cắn hạt dưa.
Thư Chi thích nịnh nọt Công chúa Thục Nguyệt, Công chúa Thục Nguyệt cũng vô cùng hưởng thụ, tình cảm với nàng khá .
“Đầu xuân, phụ hoàng lệnh cho chúng Anh Hoa Điện sách, ngươi cùng .” Mỗi vị Công chúa chọn một thư đồng, Công chúa Thục Nguyệt nghĩ Thư Chi là Thế tử phi tương lai, cố ý kết giao.
Thư Chi đang đồng ý, khoé mắt thoáng Thư Quân phía đối diện, thấy thần thái nàng bình thản thoải mái, trong lòng trào lên tức giận. Nàng lập tức nghĩ một ý tưởng, lặng lẽ nhỏ bên tai Công chúa Thục Nguyệt vài câu. Công chúa Thục Nguyệt nhíu nhíu mày.
Thư Chi thấy Công chúa đang do dự, tiếp tục khuyên nhủ: “Ta đang ở nơi đầu sóng ngọn gió thể mặt, bằng để Thư Quân ngăn sự chú ý. Thư Quân tam thúc phụ dạy dỗ, là một vẽ tranh , nàng giúp đỡ, Công chúa cũng thể dễ dàng ứng phó việc học với phu tử.”
Nghe câu cuối cùng , Công chúa Thục Nguyệt hiểu rõ. Tính tình Thư Quân mềm mại, khéo thể sai khiến nàng học cho . Hơn nữa, ngoại tổ mẫu con Thư Quân chọc cho tức đến sinh bệnh, nàng thể trút giận cho ngoại tổ mẫu chứ?
Công chúa Thục Nguyệt lòng gật đầu, cao giọng với Thư Quân đang ở đối diện.
“Thư Quân, bắt đầu từ ngày , ngươi cung thư đồng cho , theo Anh Hoa Điện sách.”
Hạt dưa trong tay Thư Quân rơi hết một nửa, nàng chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một âm thanh, xong !
Thái Thượng Hoàng xây dựng Anh Hoa Điện trường học hoàng gia, tuyển phu tử từ Hàn Lâm Viện và Quốc Tử Giám dạy dỗ hoàng tử hoàng tôn. Trước đây Thế tử Hoài Dương vương cũng từng oán than với nàng nỗi khổ lúc sách.
Thư Quân thích sách lắm, mỗi khi những cái “Chi, hồ, giả, dã” đó thì đau đầu. Huống hồ, Công chúa Thục Nguyệt hiển nhiên ý , khuôn mặt nhỏ của nàng suy sụp iu xỉu.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Công chúa Thục Nguyệt thấy Thư Quân lộ vẻ mặt khổ sở, càng nổi lên tâm tư trêu chọc.
“Đợi hồi cung, sẽ mẫu phi hạ khẩu dụ tới Thư gia. Ngươi trốn thoát .”
*****
Tác giả lời :
Hoàng đế: Nàng trốn thoát …