Lời  dứt, Từ Dẫn Chương liền lật  áp xuống.
 
Đôi mắt hẹp dài hiện lên vài phần mê ly, trong đồng tử là dục vọng chẳng thể che giấu.
 
Chàng cúi xuống chậm rãi áp  gần.
 
Trong động tác, y phục rơi xuống.
 
Cả phòng xuân sắc.
 
Ngón tay thon dài mặc sức trêu chọc.
 
Ta khó chịu đến rơi nước mắt.
 
Muốn trốn cũng  thoát.
 
Miệng  thì dịu dàng dỗ dành.
 
Động tác  chẳng hề dừng.
 
Chàng như trúng nghiện,   mệt.
 
Mặc cho  như chiếc thuyền con trôi nổi  biển cả mênh m.ô.n.g, chỉ chờ từng cơn sóng xô đến.
 
Dù  cầu xin tha thứ thế nào, cũng chẳng thấy  thương tiếc.
 
Trong giọng khàn khàn còn thì thầm những lời khiến  đỏ mặt tía tai.
 
Bên tai  là tiếng  gọi “A Doanh” hết   đến  khác.
 
Còn  thì   mất  tự chủ.
 
Mãi cho đến khi trời sắp sáng, Từ Dẫn Chương mới chịu buông tha .
 
Người , đúng là  thể  bề ngoài mà đoán.
 
So với “một đêm bảy ” trong sách, cũng chỉ ít hơn chừng hai ba  thôi…
 
Mơ mơ màng màng,  thấy Từ Dẫn Chương tinh thần phấn chấn giúp  lau .
 
Động tác dịu dàng, tựa như đang đối xử với trân bảo vô giá.
 
Miệng còn :
 
"A Doanh là thê tử  nhất  đời ."
 
Đại tướng quân cũng đến kinh thành  ngày thứ hai  khi  thành .
 
Ta và Từ Dẫn Chương  triệu kiến.
 
Ngọc tỏa cũng sớm   mang về.
 
Chỉ thoáng ,  liền nhận .
 
Đó chính là phụ  của .
 
Đây  lẽ chính là huyết mạch ruột thịt.
 
Hoàng thượng vẫn phái  nhỏ m.á.u nhận .
 
Sự thật là  đích thực là con gái đại tướng quân Dương Văn Uyên, tên Dương Ôn Doanh.
 
Một vị tướng quân cốt sắt gan vàng ôm   lớn.
 
Vẫn là Từ Dẫn Chương   nổi, mới đỡ nhạc phụ đại nhân dậy.
 
Hoàng thượng  còn ban cho  tước vị Quận chúa.
 
Một thời phong quang vô hạn.
 
Tướng quân cũng chẳng thể ở  kinh thành lâu.
 
Lúc rời , ông  với :
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-tieu-hau-gia-hoi-han-roi/13.html.]
"A Doanh, phụ  vĩnh viễn là chỗ dựa cho con."
 
"Nếu chịu ủy khuất, phụ  sẽ đến đón con!"
 
"Còn cả ca ca con, nó cũng  gặp con, chỉ là quân doanh  thể thiếu tướng soái."
 
"Con đừng trách nó."
 
Ta mỉm  gật đầu.
 
“Sao  thế , con ở kinh thành chờ ca ca và phụ  khải  trở về.”
 
Ta cùng Từ Dẫn Chương  khỏi phủ, chuẩn  đến ngôi miếu ngoài kinh giao cầu phúc cho phụ  và ca ca. 
 
 ngay tại cửa,    thấy Thẩm Mặc Hoài với dáng vẻ tiều tụy.
 
Khi   thấy , ánh mắt bỗng sáng lên.
 
“A Doanh!” 
 
Rồi  cúi xuống đầy ủy khuất.
 
“Ta  chờ nàng thật lâu,    sai .”
 
“Mấy hôm   ngất , bỏ lỡ mất ngày hẹn.”
 
“Nàng hãy hòa ly với Từ Dẫn Chương.”
 
“Ta sẽ cưới nàng.”
 
“Ta sẽ  nạp , chỉ cần một  nàng.”
 
“Ta chỉ   nàng thôi, A Doanh.”
 
“Đi theo  về nhà .”
 
Thẩm Mặc Hoài đỏ hoe mắt, khổ sở cầu xin .
 
Còn  kịp để  mở miệng, Từ Dẫn Chương  từ phía   đến, một cước đá  ngã . 
 
Gương mặt lạnh xuống, thần sắc căng chặt, đôi mắt băng lãnh.
 
“Ngươi coi  c.h.ế.t  ?”
 
“Giữa thanh thiên bạch nhật còn  cướp nương tử của ?”
 
“Ta xem ngươi     dạo một vòng ở Trấn Phủ Ty?”
 
Ta kéo  ,  sai   mời hầu gia đến. 
 
Ngoài      lấy một .
 
Ta   chuyện cũ theo gió bay , thì tức là thực sự chẳng còn để tâm. 
 
Cho nên  cũng   thấy phía , Thẩm Mặc Hoài ngơ ngẩn  bóng lưng , khàn giọng , giống như một đứa trẻ phạm . 
 
Lặp  lặp  mãi một câu:
 
“A Doanh, đừng bỏ .”
 
Ngày tháng của  và Từ Dẫn Chương trôi qua rộn ràng. 
 
Chàng cũng  cưng chiều . 
 
Ta lấy tiền mở mấy cửa hiệu,  hết lòng ủng hộ. 
 
Không  việc gì  chạy  ngoài phát cháo, còn đích  bảo vệ .
 
Ngươi xem,    việc cũng  ít .
 
Từ Dẫn Chương cũng giữ đúng lời  , sẽ luôn yêu thương , chiều chuộng .
 
Sau   , đích nữ Trần Thượng thư gả cho Thái tử,  Thái tử phi.