Như thể chẳng hề  thấy .
 
Hoặc  lẽ là  thấy , nhưng lười để mắt.
 
 .
 
Trên   chẳng   vá bao nhiêu miếng vải, vạt áo đều  bạc màu.
 
Mặt  chẳng chút son phấn.
 
So với kẻ ăn mày cũng chỉ sạch sẽ hơn đôi chút.
 
Ta như một kẻ ngoài cuộc,  một  xa lạ.
 
Chỉ  đó  bọn họ.
 
Đến khi Thẩm Mặc Hoài ngẩng đầu  thấy , ánh mắt chợt lạnh hẳn .
 
Lông mày cau chặt.
 
Tựa hồ kinh ngạc vì   còn ở đây.
 
Môi mỏng khẽ mở:
 
“Ngươi cứ về hầu phủ đợi  .”
 
Nói xong bọn họ rời .
 
Ta  theo bóng lưng bọn họ dần xa.
 
Trong suốt quãng đường .
 
Thẩm Mặc Hoài  từng ngoái đầu  lấy một .
 
Chỉ  thấy nữ tử tên Thư Ý  tựa như vô tình hỏi một câu:
 
“Mặc Hoài ca ca,  nãy là ai thế?”
 
Ta  thấy Thẩm Mặc Hoài khựng , nhạt nhẽo :
 
“Không ai cả, chỉ là   quan trọng thôi.”
 
Chưa từng  lúc nào  hiểu rõ như bây giờ.
 
Thẩm Mặc Hoài   đổi .
 
Hắn  còn là  từng vụng về dỗ dành  khi  .
 
Không còn là  từng vì    ăn mì trường thọ  sinh thần mà lóng ngóng  bếp  một bát cho .
 
Cũng chẳng còn là  vốn nghiêm khắc giữ quy củ,  mà vì  mà  vô   phá lệ.
 
Thẩm Mặc Hoài ngày   .
 
Tốt đến mức  căn bản  tin   mặt  bây giờ là .
 
Hắn là  duy nhất ngoài phụ  mà   thể tin tưởng, dựa dẫm.
 
Hắn cũng từng đỏ mặt  rằng   sẽ cưới .
 
Sẽ ở bên  cả đời.
 
Sẽ cùng phụ  bảo vệ .
 
Thế nhưng hiện tại.
 
Những lời  từng  còn  ý nghĩa gì?
 
Ta   hầu phủ.
 
Không danh  phận thì là gì?
 
Lần đầu tiên  bắt đầu thấy chùn bước. 
 
Nghĩ đến bảy năm sáng tối bên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-tieu-hau-gia-hoi-han-roi/3.html.]
 
Lại nghĩ đến việc Thẩm Mặc Hoài tuy  đổi .
 
 cũng  từng  sẽ  cưới .
 
Ta  ngờ ngợ yên lòng.
 
Thế nhưng ánh mắt Thẩm Mặc Hoài  nữ tử  ban ngày  như một mũi kim đ.â.m  tim .
 
Ta để  địa chỉ khách điếm cho thị vệ ở cổng hầu phủ.
 
Nếu Thẩm Mặc Hoài tìm  thì sẽ đến.
 
Trong lòng  vẫn còn chút mong đợi.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ít nhất, Thẩm Mặc Hoài  từng  sẽ  cưới .
 
Ta  tự tìm cớ cho .
 
Có lẽ vì lâu ngày  gặp.
 
Hắn thấy  xa lạ mà thôi.
 
Ta ở khách điếm chờ đợi hai ngày.
 
    tin tức Thẩm Mặc Hoài để mắt đến đại tiểu thư của Trần Thượng thư Trần, Trần Thư Ý, còn   cầu hôn.
 
Tin  là   thì thầm lúc dùng cơm.
 
Nếu   thật,    thể truyền  phong thanh?
 
Khoảnh khắc ,  như  ai đó vung gậy giáng thẳng xuống đầu.
 
Thẩm Mặc Hoài  cưới Trần Thư Ý.
 
Vậy còn ?
 
Ta cầm hôn thư chạy  ngoài.
 
Nhìn thấy Thẩm Mặc Hoài đang   xa nơi phố.
 
Ta chạy đến  hỏi cho rõ ràng.
 
Giữa đường   ai vấp ,  tránh kịp nên  ngã.
 
 một nữ tử bên cạnh  đột nhiên ngã xuống.
 
Ta ngẩn  tại chỗ.
 
Ta nhớ rõ bản   hề chạm  bất kỳ ai.
 
Theo bản năng vươn tay  đỡ nàng,  cảm giác  lưng truyền đến một lực mạnh, đẩy  sang một bên.
 
“Thư Ý!”
 
Ta vẫn giữ nguyên tư thế đưa tay  nhưng   đẩy lệch, loạng choạng một cái.
 
Mắt  ngơ ngác  Thẩm Mặc Hoài.
 
Hắn chạy đến bên nữ tử , thấp giọng lo lắng hỏi han.
 
Khi  thấy tiếng  khẽ của nàng,  cúi  bế ngang nàng lên.
 
Đi ngang qua ,  trừng  một cái thật dữ dội.
 
Ta vội vàng giải thích: 
 
“Không   đẩy nàng .”
 
Thế nhưng Thẩm Mặc Hoài chẳng buồn .
 
Ánh mắt   lạnh thấu xương.
 
“Từ khi nào ngươi trở nên tâm địa độc ác thế .”