Số bạc trong tay cũng chẳng đủ để  sống cả đời. 
 
Khi ,  sẽ   về ? 
 
Từ lúc rời Thanh Châu đến kinh thành,   lãng phí quá nhiều thời gian   Thẩm Mặc Hoài.
 
Duyên phận với   tận,  nhắc cũng . 
 
Ta coi như     còn tồn tại nữa.
 
Trên đường về khách điếm,  bắt đầu suy nghĩ xem  nên  gì tiếp theo. 
 
Thanh mai trúc mã   thể trông cậy, nhà cũng  thể về. 
 
 hôn sự vẫn  thành. 
 
Tuy   cho rằng   nam nhân thì  thể sống, nhưng đây là tâm nguyện cuối cùng của phụ ,    thành . 
 
Nếu ,  cửu tuyền ông cũng chẳng an lòng.
 
Ta nghĩ  là tìm một vị hôn phu ở rể. 
 
Dù hiện tại    bao nhiêu bạc. 
 
Nghĩ đến tiền, trong đầu   lóe lên một ý. 
 
Ta  thể thuê một sạp hàng, g.i.ế.t heo bán thịt. 
 
Đây vốn là sở trường của . 
 
Có tiền thì còn sợ gì  tìm  hôn phu?
 
Nghĩ  liền . 
 
Ta   về khách điếm ngay, mà  dạo ở con phố náo nhiệt nhất kinh thành để xem xét tình hình. 
 
Nghĩ đến việc  là nữ tử dễ chuốc phiền phức,  mua một chiếc mũ trùm màn để che mặt. 
 
Thuận tiện còn mua một con d.a.o mổ heo. 
 
Con d.a.o  cực kỳ sắc,  cán còn khắc hoa văn, thoạt      đồ thường. 
 
Ta trả giá kì kèo với lão chủ nửa ngày mới vui vẻ mang nó về, cẩn thận giấu  trong n.g.ự.c.
 
Sau đó    loanh quanh,  tìm một nơi thích hợp để thuê quầy hàng. 
 
  mãi  thấy chỗ ưng ý, ngược  càng  càng vắng vẻ,  cũng ít dần. 
 
Khi  ngang một con hẻm nhỏ,  định  về,   thấy trong hẻm truyền đến tiếng đánh .
 
Ta hiếu kỳ, liền nín thở len lén chui , trốn  vật che chắn,  về nơi phát  âm thanh. 
 
Trên đất  mấy gã áo đen, xem   mất mạng. 
 
Chỉ còn một kẻ áo đen đang gắng gượng chống đỡ.
 
Đối diện  là một nam tử  hình cao ráo, mặc bộ áo bào thêu hoa văn phi ngư màu đỏ sẫm. 
 
Nhìn một cái   là quan phục, mà còn là trang phục của Cẩm y vệ. 
 
Năm xưa từng  một thời gian hoàng thượng phái Cẩm y vệ đến Thanh Châu điều tra án,   từng thấy bọn họ. 
 
Mơ hồ còn nhớ  cầm đầu khi  chính là một  phi ngư phục đỏ sẫm.
 
Ta  nam tử  động tác   chút chậm , dường như cũng  nội thương  nặng. 
 
Ta quan sát thêm một lúc…
 
Ta trông thấy hắc y nhân chiếm thế thượng phong, một kiếm đ.â.m về phía nam tử đối diện. 
 
Ta lập tức lao . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-tieu-hau-gia-hoi-han-roi/5.html.]
 
Khi hắc y nhân còn  kịp phản ứng,   dồn hết sức, vung d.a.o bổ mạnh bằng sống d.a.o.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Y kinh ngạc  đầu   một cái,  ngất xỉu.
 
Hừ. 
 
Đồ nhãi nhép. 
 
Không tin nổi  . 
 
Ngoài phụ  ,  chính là  thứ hai ở trấn Thanh Châu  thể một nhát hạ gục một con heo đấy.
 
Thấy y ngất ,    nhiều, xé y phục của y  trói chặt . 
 
Xong xuôi  liền định bỏ , thì phía  vang lên giọng  lạnh lẽo của nam tử :
 
“Cô nương, xin dừng bước.”
 
Ta  đầu  , bất giác giật . 
 
Vừa   cũng   kỹ, chỉ liếc thấy bộ quan phục là lập tức né tránh. 
 
Lúc  mới thấy rõ: lông mày như vẽ, mắt dài hẹp, đuôi mắt  nhếch, sống mũi cao, môi mỏng đỏ au. 
 
Quả thật một gương mặt khắc họa tinh xảo của trời đất. 
 
Còn  hơn cả những công tử trong Thanh Châu Thanh Phong quán!
 
Có điều  cũng  bỏ qua sự cảnh giác trong mắt .
 
“Có chuyện gì?”
 
Hắn tựa hồ đang dò xét . 
 
Khi  cau mày định rời  thì  nhàn nhạt mở miệng:
 
“Cô nương   ở đây?”
 
Vừa , bàn tay  đặt  chuôi Tú Xuân đ.a.o khẽ động.
 
Ta trợn mắt. 
 
Người , lòng  chẳng  báo đáp. 
 
 cũng đúng, nơi hoang vắng thế ,  xuất hiện quả là lạ lùng.
 
“Ta lạc đường, mới tới kinh thành,  quen chốn .”
 
Đôi mắt  hẹp :
 
“Cô nương là  phương nào?”
 
“Thanh Châu.”
 
Hắn trầm ngâm chốc lát  :
 
“Đa tạ cô nương cứu mạng, Từ mỗ  xin khắc ghi ân tình.”
 
Nghe đến “cứu mạng”, mắt  sáng bừng. 
 
Trong lúc  cảm tạ, đầu óc   xoay vần tính toán. 
 
Vừa  hai chữ ,  liền  ngay tiếp theo  sẽ  gì. 
 
Chẳng  trong mấy cuốn thoại bản thường thế ?
 
Ngày xưa ở Thanh Châu,  khuê mật của  cũng từng  cứu, cuối cùng lấy  báo đáp.
 
 là buồn ngủ gặp gối.