Ta vội vàng ngắt lời, nối ngay câu của :
 
“Ta hiểu,  hiểu, cứu mạng chi ân, lấy  báo đáp  .”
 
“Được! Ta đồng ý!”
 
“Ngài cưới , ân tình  coi như trả xong.”
 
So với sự hào hứng của , nam tử  mặt  điềm tĩnh lạ thường.
 
Ta nghĩ  hẳn  ngờ  đồng ý thẳng thừng như thế.
 
Thật   .
 
Từ Dẫn Chương c.h.ế.t lặng tại chỗ. 
 
Ân cứu mạng, lời “vô dĩ vi báo” còn  kịp     đoạt mất. 
 
Hắn vốn định dứt lời liền  về Trấn Phủ Ty, bởi     nhiệm vụ   ám sát quả thật bất thường,  kể đột nhiên xuất hiện một cô nương xa lạ,  thủ  tệ, trông  khả nghi.
 
Dẫu là tình cờ cứu , cũng khó    gian tế  kẻ địch bày mưu.
 
Kết quả  hai câu của   loạn cả tiết tấu.
 
Từ Dẫn Chương nheo mắt, nghĩ thầm  là chiêu gì đây.
 
Vì  thăm dò,  thuận miệng đáp lời:
 
“Đã  đến hôn phối, cớ  cô nương  để lộ dung mạo thật? Hay là  dám?”
 
Ta hiểu . 
 
Thì   sợ  ,   .
 
Hừ. 
 
Không   khoe khoang, nhưng nhan sắc  ở Thanh Châu cũng thuộc hàng nhất đấy.
 
“Có gì mà  dám!”
 
Ta lập tức tháo mũ trùm xuống, mày  nhướng,  thẳng .
 
Chỉ thấy  thoáng sững sờ, sắc mặt  đổi. 
 
Thân hình vốn lười nhác liền  thẳng, mắt đen chằm chằm  , ánh sáng lóe lên, môi mím chặt.
 
Phản ứng  vượt xa dự liệu khiến   lo lắng. 
 
Không lẽ   ưng ?
 
Cũng  thôi, kinh thành mỹ nhân nhiều vô kể. 
 
Như Trần tiểu thư hôm , dịu dàng đoan trang, khí chất thanh nhã,   sánh .
 
Ta còn  kịp buồn xong thì   :
 
“Được,  lấy  báo đáp.”
 
“Ngày mai thành hôn.”
 
“Được ?”
 
Ta: “…”
 
Hả?
 
Ta ngây . 
 
Cứ tưởng   nhầm. 
 
Ta  đến thế ? 
 
Sao  gấp gáp thành hôn ngay ngày mai?
 
Lúc , cảnh giác  đến lượt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-tieu-hau-gia-hoi-han-roi/6.html.]
 
“Việc …  nhanh quá ?”
 
Có lẽ thấy  cảnh phòng,  khẽ ho vài tiếng, dò hỏi:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Vậy mười ngày ?”
 
Ta cau mày cân nhắc. 
 
Người  diện mạo quá mức xuất sắc,   con cái nhất định cũng . 
 
Ta vốn thích những thứ mỹ lệ.
 
“Ngài tên gì? Chúng  cũng nên tìm hiểu một chút.”
 
“Để  giới thiệu . Ta là Dương Ôn Doanh, nhà ở Thanh Châu,    nghề mổ heo, giờ trong nhà chỉ còn  . Năm nay   đến tuổi cài trâm,   thói hư tật  gì.”
 
“Còn ngài?”
 
Ta  xong  , trong lòng cũng lo nghĩ, gia thế  chẳng  ,    thấy thế nào.
 
“Ta tên Từ Dẫn Chương, ở kinh thành, hiện  Cẩm Y Vệ tại Trấn Phủ Ty, phụ mẫu đều còn, năm nay  qua tuổi nhược quán,   thói hư tật .”
 
Nói xong    ,  như nhớ  gì đó, bổ sung:
 
“Cũng   thông phòng, giữ  trong sạch, chỉ cưới một thê tử.”
 
Thật lòng mà ,  đến câu cuối,  thật sự động tâm.
 
“Phụ mẫu ngài sẽ đồng ý ?”
 
Từ Dẫn Chương dứt khoát:
 
“Họ  theo .”
 
Ta im lặng, ngẫm nghĩ chốc lát, cảm thấy chẳng thiệt thòi gì, thử dò hỏi:
 
“Vậy… mười ngày  nhé?”
 
Từ Dẫn Chương khẽ nhếch môi :
 
“Một lời  định!”
 
Phải ,   càng thêm tuấn mỹ.
 
Bàn bạc xong,  định về khách điếm.
 
Ai ngờ Từ Dẫn Chương   dẫn  về  mắt phụ mẫu  .
 
Ta nghĩ cũng , ít nhất gặp mặt một , chẳng lẽ đợi tới ngày cưới mới gặp.
 
Không ngờ  đến thì  thoát  nổi.
 
Mẫu  của  nắm tay   buông, lời lẽ tràn đầy yêu thích. 
 
Ta thấy ngại ngùng. 
 
Bá mẫu hỏi:
 
“Con và Dẫn Chương quen  từ bao giờ ?”
 
Ta ngớ , chẳng lẽ  mới quen hôm nay?
 
Ánh mắt vội vã cầu cứu  sang Từ Dẫn Chương.
 
Hắn  tới, kéo   khỏi tay mẫu  , bất đắc dĩ liếc  bà một cái.
 
“Mẫu ,  như  sẽ dọa A Doanh bỏ chạy mất.”
 
“Nếu A Doanh bỏ chạy, đời  con sẽ  cưới nữa.”
 
Mẫu   giả vờ đánh một cái:
 
“Nghịch tử.”