Ta đối diện với ánh mắt của hoàng thượng, nhẹ giọng :
 
“Là phụ   đặt.    qua đời .”
 
Ánh mắt hoàng thượng khẽ lay động,  sang thì thầm vài câu với công công bên cạnh.
 
Không  ông  gì, chỉ một lát  liền  ngoài cửa truyền  tiếng xướng:
 
“Thái hậu giá đáo!”
 
Ta càng thêm hoảng loạn. 
 
Từ Dẫn Chương cũng  rõ chuyện gì, kéo    lưng .
 
Nào ngờ thái hậu  bước ,   thấy   nhào tới.
 
“A Doanh!”
 
Ta ngây . 
 
Sao thái hậu   mật gọi nhũ danh  như thế?
 
Chẳng bao lâu   liền hiểu .
 
Thái hậu   giống hệt mẫu . 
 
Mà mẫu   chính là thê tử của Đại tướng quân uy danh lẫy lừng triều . 
 
Thái hậu  là   của Đại tướng quân.
 
Bà   chính là nữ nhi thất lạc nhiều năm của Đại tướng quân.
 
Bà là cô cô của .
 
Thái tử chính là biểu  .
 
Một mảnh phú quý ngập trời bất ngờ đập xuống đầu .
 
Cho đến khi  khỏi cung,  vẫn còn ngẩn ngơ, hồn phách  yên.
 
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Từ Dẫn Chương, hỏi :
 
“Chàng tin ?”
 
Từ Dẫn Chương hiếm khi lộ vẻ trầm trọng như , lo lắng :
 
“Nếu nàng thật sự là con gái Đại tướng quân, nàng còn  gả cho  ?”
 
Ta chớp mắt, bỗng dưng nảy  ý  trêu chọc :
 
“Chuyện …   chừng .”
 
Lúc  ở Hầu phủ.
 
Thẩm Mặc Hoài    , lòng đầy sốt ruột.
 
Hôm  từ y quán trở về phủ,   mới phát hiện  Dương Ôn Doanh vốn  từng ở trong hầu phủ. 
 
Hỏi khắp nơi,  ai từng thấy    đến nàng.
 
Thẩm Mặc Hoài c.h.ế.t sững tại chỗ. 
 
A Doanh  mà  bao giờ  Hầu phủ. 
 
Vậy mấy hôm nay nàng ở ?
 
Thị vệ Triệu Phong ở cổng còn đưa  hôn thư và tín vật,  nguyên văn lời A Doanh dặn.
 
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Mặc Hoài là  tin.
 
“Sao  thể chứ? Nàng đến kinh thành chẳng  để thành  với  ? Sao  thể lui hôn? Sao  thể về nhà?”
 
Hắn  chỉ cho rằng A Doanh đang giận dỗi. 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-tu-hon-tieu-hau-gia-hoi-han-roi/8.html.]
Dù     rõ nàng thích   nhiều thế nào. 
 
Ngoài Dương bá,  A Doanh  thể dựa  chỉ   .
 
Hắn  tìm đến khách điếm nơi A Doanh từng trọ. 
 
 chưởng quầy  nàng  dọn . 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Thẩm Mặc Hoài nghĩ chắc nàng đang trốn  đó, giận nên   gặp. 
 
Có lẽ vài hôm nữa sẽ tìm đến  .
 
Kết quả chờ hai ngày vẫn  thấy A Doanh.
 
Hắn  bắt đầu lo lắng, thầm nghĩ chẳng lẽ nàng thật sự  về .
 
Lúc  Trung Tín hầu cũng  trở về.
 
Thẩm Mặc Hoài  khỏi tức giận :
 
“Dương Ôn Doanh chắc  về tìm Dương bá . Chúng  vài hôm nữa sang rước nàng về là . Suốt ngày cứ giận dỗi thế  cũng  .”
 
Hắn  thật sự   cưới A Doanh.
 
Cảm giác   dành cho nàng  giống với Trần Thư Ý.
 
Với A Doanh, đó là tình yêu phát  từ tận đáy lòng.
 
Còn với Thư Ý, dùng từ “đồng bệnh tương lân” e rằng chính xác hơn. 
 
Dẫu  gặp   hiểu  cũng chẳng dễ dàng.
 
 dạy dỗ thì vẫn  dạy dỗ.
 
Kết quả  xong lời , Trung Tín hầu tức giận đến mức giáng thẳng cho Thẩm Mặc Hoài một cái tát.
 
“Hỗn trướng! Phụ  của A Doanh  qua đời ! Nó còn   về  nữa!”
 
Hắn  cũng   thị vệ kể  chuyện những ngày    ở đây, Thẩm Mặc Hoài    mấy chuyện ngu xuẩn gì, càng nghĩ càng giận. 
 
Thị vệ  cảnh giác thì là chuyện ,    thể trách. 
 
 Thẩm Mặc Hoài thì  cần. 
 
Hắn  đường đường là vị hôn phu của A Doanh cơ mà.
 
“Phụ  của A Doanh từng cứu mạng chúng , A Doanh  là vị hôn thê của con, còn chính là đối xử với nó như  ?”
 
“Ngay cả cửa phủ cũng  cho nó bước ? Con thật tức c.h.ế.t  !”
 
“Một nữ tử như A Doanh ở bên ngoài chịu ủy khuất thì    đây!”
 
Lúc  Thẩm Mặc Hoài mới hoảng hốt.
 
“Dương bá  qua đời  ?”
 
Vậy thì hôm  A Doanh đến tìm hăn ,     gì với nàng?
 
Hắn  chợt nhớ tới cái đêm  say khướt, buột miệng  với A Doanh câu .
 
Trong đầu bỗng hiện  gương mặt A Doanh rõ mồn một.
 
Khuôn mặt nàng trắng bệch,  chút huyết sắc, trong mắt  là bi thương. 
 
Hắn  như  ai vung gậy giáng thẳng xuống đầu,  mắt còn thoáng hiện bóng mờ chập chờn.
 
Hắn   mà còn  tâm tư chê nàng cử chỉ thô tục, ăn mặc chẳng  thể thống gì.
 
Lại chẳng từng nghĩ hỏi một câu: nàng bỗng đến kinh thành liệu   trong nhà  xảy  chuyện.
 
Tiếng mắng như sấm của Trọng Tín hầu kéo   trở về.
 
Thẩm Mặc Hoài đen mặt,  lệnh cho ám vệ, giọng  lạnh thấu xương.