Sau Khi Xuyên Không, Thị Thiếp Yên Phận Trong Vương Phủ Nuôi Bảo Bối - Chương 144: Là Ai?

Cập nhật lúc: 2025-09-15 08:09:31
Lượt xem: 80

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/12DXIUXDF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lương trắc phi và Trương Tích Niên , ai gì.

 

Đến tận trưa, trong núi vẫn tin tức truyền về, Trương Tích Niên chút bồn chồn trong phòng, Trường An cũng thế nào .

 

Ngay lúc bên ngoài truyền đến tiếng động, Trương Tích Niên ngoài , liền thấy trong sân Y Linh Huyên bên cạnh ít đang chuyện, hẳn là Thái tử và Thái tử phi đến.

 

Trương Tích Niên thấy Lương trắc phi cũng theo, nghĩ một lát, liền theo nàng.

 

Thái tử và Thái tử phi hỏi thăm tình hình của Y Linh Huyên, nàng còn trúng độc, đều nhíu mày.

 

Sau khi thái y hồi đáp, Thái tử dậy, : “Trưa nay sẽ khởi hành cùng phụ hoàng về cung, Thái tử phi cũng sẽ theo cùng.

 

Còn về các ngươi, cứ ở hành cung . Đợi thời gian, sẽ phái đến đón các ngươi.”

 

Trương Tích Niên và Lương trắc phi , đáp: “Dạ .”

 

Thái tử và Thái tử phi thật sự bận, hai vội vã đến vài câu, vội vã rời .

 

Đợi bọn họ , Lương trắc phi : “Trong cung e là cũng biến cố.”

 

Trương Tích Niên thở dài một tiếng: “Cũng là vị Vương gia nào tay.”

 

Hai đối diện một lúc lâu, Lương trắc phi đột nhiên nhớ một chuyện, với Trương Tích Niên: “Vừa tin tức truyền đến, phận của kẻ b.ắ.n c.h.ế.t Y trắc phi điều tra rõ ràng .

 

Không cùng một phe với đám tử sĩ ám sát Vương gia bọn họ.”

 

Trương Tích Niên lập tức hứng thú: “Đó là ai?”

 

Lương trắc phi : “Chuyện Nhu Lạc và Nhu Hân đánh , Y trắc phi trượng tễ nhũ nương bên cạnh Nhu Lạc, chuyện còn nhớ chứ?”

 

“Cho nên, kẻ tay là để báo thù cho nhũ nương?”

 

Lương trắc phi gật đầu: “Nghe vẫn là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, chọn thị vệ của Vương phủ chúng .

 

Sau đó còn theo cùng đến hành cung, đoán là trong đầu chỉ nghĩ đến việc báo thù cho mẫu , khi b.ắ.n c.h.ế.t Y trắc phi thì liền tự sát.

 

Hắn còn một , khi xảy chuyện, đưa xa, cũng đưa .”

 

Lương trắc phi xong, thở dài một tiếng thật dài, tuổi còn trẻ như thể thị vệ của Vương phủ, thể thấy đứa trẻ vẫn khá ưu tú.

 

Trương Tích Niên xong, chút khâm phục thuật dùng của Lý Vũ Vy, nhũ nương, con của nhũ nương, thật đúng là một vòng móc nối vòng khác!

 

Cũng , trùng sinh trở về lâu như , nàng thể chuẩn chút nào, Y Linh Huyên ngã tay Lý Vũ Vy, Trương Tích Niên một chút cũng cảm thấy bất ngờ.

 

Sau khi trùng sinh, ẩn gần mười năm mới động thái lớn, chỉ riêng sự kiên trì đủ khiến khâm phục.

 

Hoàng thượng và Hoàng quý phi, nhanh đưa Thái tử và Thái tử phi rời , hành cung nơi vẫn còn ít , đang tìm kiếm tung tích của Hằng Huy và Trường An bọn họ.

 

 

Hằng Tiêu và Hằng Hiên song song rơi xuống từ vách núi, may mắn là trong quá trình rơi, hai cùng rơi trúng một cái cây mọc từ vách đá.

 

Cây hề to, thể hai đè lên , cái cây nhỏ chút lung lay sắp đổ, dường như thể gãy rời bất cứ lúc nào.

 

Hai từ phía rơi xuống, trong quá trình rơi gãy ít cây, thương ít, cánh tay và chân của bọn họ đều vết xước, hơn nữa còn nhiều chỗ gãy xương.

 

Hằng Tiêu cắn chặt răng, khi định , kéo Hằng Hiên lên, hai đối mặt cây.

 

Cơn đau dữ dội khiến sắc mặt bọn họ tái nhợt như tờ giấy, tuy nhiên, bọn họ vẫn từ bỏ hy vọng, mà nắm c.h.ặ.t t.a.y .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-thi-thiep-yen-phan-trong-vuong-phu-nuoi-bao-boi/chuong-144-la-ai.html.]

“Hằng Hiên, chúng thể ngủ ... nhất định kiên trì...” Hằng Tiêu dùng giọng run rẩy .

 

Vừa nhắc nhở , lắc lắc cái đầu choáng váng của , cũng đang cố gắng để ngủ .

 

“Ta ... Tam ca... chúng sẽ sống sót...” Hằng Hiên gắng gượng chịu đau đáp .

 

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, thể lực của bọn họ dần cạn kiệt, nhưng bọn họ vẫn cắn chặt răng, cố gắng kiên trì, hy vọng đến cứu .

 

Nhìn bầu trời sáng sủa dần tối từ từ trắng trở , một ngày một đêm, ăn uống, là thương tích, Hằng Tiêu và Hằng Hiên cả hai đều chút chịu nổi nữa.

 

Ngay lúc , Hằng Tiêu thấy tiếng gọi từ phía , miễn cưỡng ngẩng đầu lên, thấy mấy bóng đang tìm kiếm ở mép vách đá.

 

“Tam ca! Có đến cứu chúng !” Hằng Hiên kích động .

 

Hằng Tiêu chấn chỉnh tinh thần, dùng hết sức lực đáp những phía , cuối cùng cấm vệ quân cũng phát hiện bọn họ, thả dây thừng xuống kéo bọn họ từ từ lên.

 

Khi chân hai chạm đất, Hằng Tiêu và Hằng Hiên liền mềm nhũn chân, trực tiếp ngất .

 

Hằng Tiêu và Hằng Hiên cứu về hành cung, Trương Tích Niên nhận tin liền lập tức đến xem, phát hiện trong đưa về Trường An, lòng nàng càng lo lắng.

 

Vội vàng hỏi cấm vệ quân phát hiện bóng dáng Trường An và Hằng Huy , đều lắc đầu.

 

Trương Tích Niên chút bồn chồn lo lắng, nhưng hai đứa trẻ như , vẫn vội vàng bảo thái y chữa trị vết thương cho bọn chúng.

 

Trong quá trình băng bó, Hằng Tiêu tỉnh .

 

Trương Tích Niên chút lo lắng hỏi: “Hằng Tiêu, và Trường An tách ? Trường An và Hằng Huy đến giờ vẫn tin tức.

 

Đệ hai bọn họ về phía nào ? Vì các tách ? Có gặp nguy hiểm gì ?”

 

Hằng Tiêu gật đầu: “Gặp thích khách, chúng tách , Trường An đưa Đại ca về phía Bắc .”

 

Trương Tích Niên vội vàng thẳng , lời cảm tạ với Hằng Tiêu, liền vội ngoài báo tin cho cấm vệ quân bọn họ.

 

Vừa tung tích của Trường An và Hằng Huy, cấm vệ quân dẫn , theo hướng Bắc mà Hằng Tiêu tìm.

 

Nói xong những lời , Hằng Tiêu ngất .

 

Cấm vệ quân đều đang theo hướng Hằng Tiêu chỉ mà tìm hai , ngờ rằng, ngay từ đầu Trường An đưa Hằng Huy đổi lộ tuyến.

 

Hơn nữa lúc , hai đang gặp nguy hiểm.

 

Trường An và Hằng Huy, lúc đang trốn một cái cây đại thụ, Trường An nghiêng tai lắng một phen, sắc mặt ngưng trọng : “Kẻ đến ít, ước chừng hơn mười tên.”

 

Bọn họ trốn thoát cả đêm, vốn dĩ nhân lúc ban ngày rời khỏi sơn cốc, nào ngờ đến ngoại vi sơn cốc, liền gặp những kẻ áo đen đến tìm bọn họ.

 

Trường An đưa Hằng Huy vội vàng bỏ trốn, cuối cùng đuổi đến nỗi ngay cả Lưu Tinh cũng bỏ , hai một ngựa, chia hai đường.

 

Nửa ngày chạy trốn, Trường An và Hằng Huy lúc đầy chật vật, Hằng Huy bây giờ chỉ thể dựa Trường An, chỉ thể mím chặt môi cẩn thận phát chút tiếng động nào, ở bên cạnh Trường An.

 

Trường An đột nhiên đổi hướng, sắc mặt càng thêm ngưng trọng: “Chúng e là bao vây .”

 

Hằng Huy tin xong, trong lòng thở dài một tiếng thật dài, đó với Trường An: “Trường An, , đưa theo thì hai chúng lẽ đều .

 

Nếu là một , nhất định thể đột phá vòng vây, mau , đợi khỏi cốc lập tức đưa đến cứu .”

 

Hằng Huy khổ một tiếng, đám áo đen e là nhắm , nếu thể trốn tránh, thì cứ thản nhiên đối mặt, đừng liên lụy Trường An.

 

Trường An chút do dự, trong đầu lóe lên vô ý nghĩ, hy vọng thể tìm phương pháp phá giải.

 

Loading...