Sau Khi Xuyên Không, Thị Thiếp Yên Phận Trong Vương Phủ Nuôi Bảo Bối - Chương 153: Cô gái áo xanh

Cập nhật lúc: 2025-09-15 09:06:11
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1gARX6rSHn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhìn mấy gã đại hán râu quai nón, cây đao trong tay sắp sửa c.h.é.m xuống đầu ba cô gái, Trường An nhặt mấy viên sỏi, ném tới.

 

Sỏi bay tới đập trường đao, bật lệch lưỡi đao .

 

“Ai?” Một gã đại hán kinh ngạc kêu lên. Viên sỏi bay đến cực nhanh, hơn nữa lực đạo cực lớn, bàn tay y nắm chuôi đao, hổ khẩu đều chấn đến tê dại.

 

Trường An gì, là mấy viên sỏi sùy sùy sùy bay tới, chuyên nhằm thái dương huyệt, nhanh mấy gã đại hán đều đập bất tỉnh.

 

Ba cô gái kinh ngạc vui mừng cảnh tượng , đầu thì thấy Trường An thu tay ném sỏi về.

 

Hai cô gái ăn mặc như nha che tiểu thư phía , ba cùng hành lễ với Trường An: “Vừa đa tạ tiểu công tử tay tương cứu.”

 

Ba họ đều ở độ tuổi mười bốn, mười lăm, hẳn là trải qua một cuộc chạy trốn, chút tiều tụy.

 

Trường An gật đầu với họ, xoay định , cô tiểu thư đột nhiên cất tiếng gọi Trường An : “Tiểu công tử, thể bái thác một chuyện nữa ?”

 

lúc , Hằng Xương tới. Trường An qua kể sự việc cho y , Hằng Xương.

 

Hằng Xương đánh giá ba cô gái một chút, hỏi: “Có chuyện gì?”

 

Cô gái thấy hai chịu lắng , lập tức thở phào nhẹ nhõm, : “Ta cùng tổ mẫu, mẫu và mấy vị tỷ tỷ cùng đến Hàn Đàm Tự bái Phật nguyện.

 

Ai ngờ đường về, gặp một bọn thổ phỉ cướp bóc. Ta và hai thị nữ mới tách chạy thoát.

 

Ba chúng giờ tuy thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bên tổ mẫu và mẫu vẫn . Có thể thỉnh hai vị tiểu công tử đến tương cứu ?

 

Nếu hai vị tiểu công tử đồng ý, đợi khi tổ mẫu và mẫu thoát khỏi nguy hiểm, gia đình nhất định sẽ mang lễ đến tận nhà tạ ơn!”

 

Hằng Xương khẽ nhíu mày, ngày mai là ngày đại hôn của Hằng Huy . Y dẫn Trường An cung ngày hôm thích hợp , nếu bỏ lỡ ngày đại hôn của Hằng Huy.

 

Y trách phạt thì cả, chỉ là sợ sẽ liên lụy đến Trường An. Dù Trường An và Trương trắc phi khác với y, y sẽ Thái tử phi ghi hận.

 

Hằng Xương đầu Trường An, thấy Trường An trở lên ngựa: “Đã gặp thì thể quản, Nhị ca cứ yên tâm, sẽ trì hoãn chính sự .”

 

Thấy Trường An cưỡi ngựa định , Hằng Xương vội vàng gọi y , trở xuống ngựa, hỏi cô tiểu thư : “Trong ba các ngươi ai cưỡi ngựa ?”

 

Cô tiểu thư gật đầu: “Ta .”

 

Hằng Xương đưa lệnh bài của cho cô gái : “Đây là lệnh bài của . Nếu ngươi cưỡi ngựa thì hãy cầm lệnh bài đến Đại lý tự.

 

Rồi rõ tình hình ở đây cho họ, họ sẽ lập tức phái tới cứu viện.”

 

Cô gái thấy lệnh bài, đồng tử co , gật đầu trong mắt lóe lên một tia vui mừng, gật đầu nhận lấy: “Đa tạ Hoàng tôn điện hạ.”

 

Hằng Xương gật đầu, đưa tay về phía Trường An. Trường An kéo y lên ngựa của , hai cùng về phía con đường mà cô gái đó chỉ.

 

“Thật chuyện , ngươi cần đích . Dẫn đến cứu cũng thôi,” lưng ngựa, Hằng Xương với Trường An.

 

Trường An hì hì: “Họ đều là những lão nhược phụ nhụ, vạn nhất rơi tay kẻ cướp, nguy hiểm thì còn , nhưng vạn nhất hỏng danh tiếng, thì phiền phức lớn .”

 

Con gái nhà thư hương môn , nếu gặp chuyện như , e rằng khi thổ phỉ bắt , họ sẽ nghĩ đủ cách để tự tận.

 

Thà c.h.ế.t còn hơn, cũng bọn thổ phỉ ô uế danh tiếng.

 

Hằng Xương lời Trường An , trong lòng chút rung động, nhưng tán đồng: “Ta ngươi nghĩ thế nào, nhưng ngươi hiểu, đôi khi lòng đồng tình cũng sẽ mang phiền phức cho bản .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-thi-thiep-yen-phan-trong-vuong-phu-nuoi-bao-boi/chuong-153-co-gai-ao-xanh.html.]

 

Người như ngươi và , nên lòng đồng tình phong phú đến . Khi cần quyết định, quả quyết mà quyết định.”

 

Trường An hiểu ý Hằng Xương, trong lòng ấm áp: “Giáo huấn của Nhị ca Trường An hiểu. Tuy nhiên, đó là trong trường hợp hai chọn một.

 

bây giờ chúng chẳng vẫn còn chút thời gian ? Cứ cứu thì cứu thôi.”

 

Hằng Xương khóe miệng nở nụ . Trường An vẫn như , luôn thể mang ánh sáng và ấm áp cho khác, đây cũng là điều y thích nhất ở Trường An.

 

Hai phi ngựa nhanh như gió, nhanh thấy tiếng đánh .

 

Trường An rút trường kiếm, nhường Lưu Tinh cho Hằng Xương, còn thì nhảy vút lên, lướt về phía phát tiếng đánh .

 

Rất nhanh Trường An mắt sáng lên, thấy một đám thổ phỉ đang vây lấy một đám hộ vệ, hai bên đang đánh kịch liệt.

 

Điều khiến y mắt sáng lên là, trong đám hộ vệ , một cô gái mặc lục y, hai tay cầm đao, tay lăng lệ, hạ thủ ngoan lạt.

 

Mỗi đao c.h.é.m , tất thấy m.á.u mới về.

 

Trường An nhanh gia nhập cuộc chiến. Vốn dĩ đám hộ vệ thể sánh bằng bọn thổ phỉ l.i.ế.m m.á.u đầu đao, sự gia trì của cô gái áo xanh mới thể chống đỡ lâu đến .

 

với sự gia nhập của Trường An, bọn thổ phỉ liền trở nên đáng nhắc tới. Không mất chút thời gian nào, Trường An giải quyết hết đám thổ phỉ .

 

“Vị tỷ tỷ , ngươi tên gì? Dùng là loại công phu nào ?” Trường An đầy hứng thú ghé sát cô gái áo xanh, hỏi.

 

Cô gái áo xanh mím môi. Nàng Trường

 

An là ân nhân cứu mạng của họ, nhưng đối mặt với những lời hỏi han của ân nhân, nàng dường như chút do dự, cúi đầu gì.

 

Trường An chút băn khoăn, định mở miệng hỏi , tấm rèm xe ngựa ở giữa đột nhiên vén lên. Một quý phu nhân chừng bốn mươi tuổi, đỡ một lão phu nhân tóc điểm bạc xuống xe ngựa.

 

“Từ Anh,” quý phu nhân gọi một tiếng. Cô gái áo xanh, tức Từ Anh, thể đột nhiên cứng đờ, buông đao trong tay, nàng chậm rãi lùi về phía .

 

Trường An thấy cảnh tượng , khỏi khẽ nhướng mày, ánh mắt hướng về phía quý phu nhân và lão phu nhân đang bên cạnh bà .

 

Quý phu nhân tiến lên một bước, cúi thi lễ với Trường An, nhẹ giọng : “Chuyện hôm nay, đa tạ tiểu công tử tay tương cứu. Nếu tiểu công tử kịp thời xuất hiện, e rằng hậu quả thể tưởng tượng nổi.”

 

Trường An khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi : “Phu nhân khách khí . Thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, là bổn phận của như chúng .”

 

Hai đang chuyện, Hằng Xương tới. Trường An đầu Từ Anh một cái, Hằng Xương.

 

Quý phu nhân liếc Hằng Xương, : “Vẫn thỉnh giáo tiểu công tử là con cháu nhà nào? Đợi chúng về nhà xong, Từ gia nhất định sẽ chuẩn một phần hậu lễ, để tỏ lòng cảm kích.”

 

Từ gia?

 

Hằng Xương nhướng mày: “Chẳng lẽ là Từ gia của Thái bộc tự khanh ?”

 

Phu nhân khẽ hạm thủ: “Chính là .”

 

“Không cần đa tạ, chúng chỉ là gặp một vị tiểu thư nhà ngươi, là nàng bảo chúng đến cứu các ngươi.

 

Nếu chuyện ở đây xong, chúng còn việc, xin cáo từ .” Hằng Xương chắp tay vái chào , kéo Trường An định .

 

Giờ về cung, vẫn đến tối, nếu nán đây lỡ thời gian, vạn nhất cổng cung khóa, họ sẽ về .

 

Loading...