Sau Khi Xuyên Không, Thị Thiếp Yên Phận Trong Vương Phủ Nuôi Bảo Bối - Chương 209: Yến Tiệc Tiếp Đón
Cập nhật lúc: 2025-09-15 15:27:44
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7AVO0fjEk3
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hằng Huy thấu hiểu tầm quan trọng của đội thuyền đối với Đại Tấn triều, vì đường , thúc ngựa tăng tốc, dám chậm trễ chút nào.
Và khi trở về, cũng dốc hết sức tăng tốc hành trình.
Cuối cùng, đầu tháng Tám, thành công đưa các vật phẩm mười tám con thuyền về tới Kinh thành.
Ngày trở về, quả là gây một làn sóng chấn động, vài xe vàng trực tiếp hộ tống Quốc khố.
Còn các loại vật phẩm chín con thuyền trở về thì nhanh chóng dỡ xuống và vận chuyển Hoàng cung.
Tuy nhiên, các vật phẩm tám con thuyền do hai Tây Dương mang đến, Tuế An sắp xếp đặc biệt, y cho vận chuyển những vật phẩm đến Tĩnh Vương phủ , và tạm thời cho hai Tây Dương ở đó.
Tĩnh Vương phủ, là một phủ quan trọng, chỉ gian rộng rãi, mà còn thể cung cấp sự an .
“Nương nương, ở hải ngoại thật sự các quốc gia khác tồn tại ? Chúng trông như thế nào ?”
“Nghe đội thuyền còn mang về cả một thuyền vàng! Chuyện thật ?”
“Thật sự những tóc vàng mắt xanh đó ? Bộ dạng họ kỳ lạ như , chẳng lẽ là yêu ma quỷ quái ư?”
Đội thuyền trở về, các phi tần trong hậu cung tự động kéo đến cung điện của Trương Tích Niên, liên tiếp đặt một loạt câu hỏi, mặt mỗi đều lộ rõ sự tò mò và khao khát hiểu mãnh liệt.
Đối mặt với những câu hỏi tới tấp của , Trương Tích Niên bất đắc dĩ xoa trán : “Thôi , đúng là các quốc gia khác, đương nhiên họ là yêu quái.
Bổn cung các vị đều tò mò, vì , Hoàng thượng , ngày mai sẽ mở yến tiệc khoản đãi hai vị vương tộc đến từ Tây Dương,
Đến lúc đó các vị cũng thể cùng , tận mắt xem sẽ rõ ràng .”
Huệ phi Trương Tích Niên, : “Trường An và Tuế An âm thầm chuyện kinh thiên động địa như .
Lợi ích mà mười tám con thuyền lớn mang là vô cùng to lớn, dù cho Đại Tấn triều mười năm tới thu bất kỳ khoản thuế nào nữa, tiền bạc trong quốc khố cũng đủ để ứng phó chi tiêu .”
Trương Tích Niên khẽ , ngữ khí mang theo một tia an ủi: “Tất cả là nhờ sự nỗ lực của hai đứa trẻ đó thôi!
Bổn cung cũng chỉ chuyện khi đội thuyền về. Thật ngờ hai đứa dám mạo hiểm lớn đến , nhưng may mắn cuối cùng cũng thu hoạch.”
Thục phi chằm chằm Trương Tích Niên, trong mắt lấp lánh ánh sáng phức tạp.
Nàng vốn tưởng đời chỉ Y Linh Huyên mới thể đối đầu với , nào ngờ nay xuất hiện thêm một Trương Tích Niên.
Tuy nhiên may mắn là, Trương Tích Niên khác với Y Linh Huyên, nàng quá nhiều dã tâm, hơn nữa từng tay với các hoàng tử công chúa.
Rõ ràng đang ở vị trí cao, nhưng ngay cả quyền cai quản hậu cung cũng nắm, chỉ an phận ở Diễn Khánh cung, dạy dỗ con gái, nuôi dưỡng con trai út, đóng cửa sống cuộc đời của .
Kiếp con trai nàng chịu độc thủ, chính nàng cũng kết cục thảm chết, kiếp chỉ thành công báo thù rửa hận, mà còn hưởng thụ mấy năm tháng an nhàn tự tại, Thục phi sớm còn tâm tranh đấu.
Hiện tại Trường An đang giữ chức Đại tướng quân ở biên cương, liên tiếp thắng vài trận chiến, uy vọng ở biên cương ngày càng tăng.
Còn Tuế An thì đại tỏa sáng ở Kinh thành, bất kể là buổi đấu giá đội thương nhân, đều mang khối tài sản khổng lồ cho Đại Tấn.
Trải qua thời gian dài tiềm ẩn như , hai đứa trẻ cuối cùng cũng bắt đầu bộc lộ tài năng, tỏa sáng ở lĩnh vực mà giỏi nhất.
Có công lao hiển hách như thế, chỉ cần chút đầu óc, những nữ nhân trong hậu cung sẽ hiểu rằng mà họ thể dựa dẫm trong tương lai, Hoàng thượng, mà là mẫu tử Trương Tích Niên.
Hậu cung chỉnh tề đến thỉnh an Trương Tích Niên, đều vì ý đồ ?
Thục phi một nữa về phía Trương Tích Niên đang tươi hiền hòa, hai con trai ưu tú xuất chúng như , nàng căn bản chút phần thắng nào.
Được sống một đời là trời xanh ưu ái , nàng nên cầu mong những thứ thuộc về , thể cùng hai con trai an trải qua đời , là .
Nàng khẽ cong môi, một nụ nhạt hiện khuôn mặt, nhẹ giọng : “Vậy ngày mai chúng chuẩn thật kỹ càng, tuyệt đối thể để những Tây Dương coi thường chúng .”
Trương Tích Niên gật đầu tán thành: “Lời chí lý, càng để họ thấy phong thái của Đại quốc chúng . Ngày mai chư vị nhất định ăn mặc thật lộng lẫy.”
“Tuân lệnh.” Mọi đều dậy, cung kính hành lễ với Trương Tích Niên.
Ngày hôm , yến tiệc nghênh đón long trọng bắt đầu.
Văn võ bá quan chỉnh tề nghiêm hai bên đại điện, trang nghiêm túc mục.
Hoàng thượng và Trương Tích Niên ngay ngắn long ỷ, hai hôm nay khoác long bào và phượng bào màu vàng tươi chói mắt, cả hai đều toát khí chất uy nghiêm, tựa như cả thế giới đều nên quỳ phục chân họ.
Phía họ, các phi tần trong hậu cung chỉnh tề xếp hàng, mỗi đều dung mạo kiều diễm, dáng vẻ vạn phần phong thái.
Hai vị vương tộc Tây Dương bước đại điện, chứng kiến cảnh tượng , trong ánh mắt lộ rõ sự kính sợ và kinh ngạc sâu sắc.
Vừa bước điện, họ lập tức dùng lễ nghi của Đại Tấn triều, quỳ xuống hành lễ với Hoàng thượng, biểu lộ sự cung kính.
Nhìn bộ dạng hai họ, Trương Tích Niên liền , phụ trách đội thuyền chắc chắn ít hù dọa họ.
Hai lên, liền bắt đầu lẩm bẩm chuyện, Trương Tích Niên vốn tưởng rằng với phận vượt qua cấp bốn tiếng Anh của , hẳn là thể hiểu .
Ai ngờ, lúc hai họ gì, nàng một chữ cũng hiểu, xem tiếng Anh vài trăm năm , vẫn khác với tiếng Anh hiện đại.
may mắn là ở đây phiên dịch, vị lão gia và hai con trai của ông , quan phiên dịch, bộ quá trình đều phiên dịch lời của hai cho Hoàng thượng.
Ý của hai Tây Dương là đều cùng Đại Tấn triều phát triển quan hệ thương mại, Hoàng thượng cũng ý , lập tức đồng ý.
Hai Tây Dương vui mừng, dâng lên những món quà họ mang tới.
Một cặp san hô đỏ khổng lồ, và đầy một hòm đá quý, cuối cùng còn hai chiếc đồng hồ Tây Dương tinh xảo hoa mỹ.
Hiện tại Đại Tấn triều đang sử dụng các công cụ đo thời gian như nhật quỹ, sa lậu, hương chung, lạp chúc chung, v.v., những thứ đều những điểm hảo riêng.
Hai chiếc đồng hồ Tây Dương hoa mỹ quả thật .
Hơn nữa, họ mang đến chỉ hai chiếc , mà còn khá nhiều chiếc đơn giản hơn, đều là mang tới để bán.
Hoàng thượng thấy Trương Tích Niên cứ mãi chằm chằm hai chiếc đồng hồ Tây Dương , liền hỏi nàng đó là gì.
Trương Tích Niên ghé sát tai y : “Tuế An , đó là một loại công cụ tính giờ, chỉ cần lên dây cót là thể dùng, dễ dùng hơn nhật quỹ, sa lậu, thủy chung nhiều.”
Hoàng thượng khẽ gật đầu, xem xét hai vị khách đến từ Tây Dương mặt, thấy thái độ của họ khiêm tốn, cử chỉ lịch thiệp, trong lòng chút hài lòng.
Dù , họ chỉ mang đến lợi ích dồi dào, mà còn vô cùng tôn kính lễ phép, điều thực sự đáng mừng.
Đã đưa cảnh báo và răn đe thích đáng, thì tiếp theo tự nhiên đối đãi bằng lễ nghi, thể hiện phong thái Đại quốc. Hoàng thượng lập tức hạ lệnh mở tiệc, khoản đãi các quý khách từ phương xa.
Khi những món mỹ vị đầy đủ sắc, hương, vị, tinh xảo bày mắt, hai Tây Dương khỏi trợn tròn mắt, mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Trong bữa tiệc tràn ngập tiếng vui vẻ , đều tận hưởng món ngon, khí hòa hợp mà hài hòa.
Đợi đến khi tiệc tàn khách vãn, bất kể là Hoàng thượng khách mời Tây Dương, đều cảm thấy hài lòng với buổi tụ họp .
Chương 210 Vô Điều Kiện Thiên Vị
Buổi tối, Ngự thư phòng.
Hoàng thượng, Hằng Huy, Hằng Xương và Tuế An bốn vây quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-thi-thiep-yen-phan-trong-vuong-phu-nuoi-bao-boi/chuong-209-yen-tiec-tiep-don.html.]
“Tuế An , theo ý con thì ?” Hoàng thượng về phía Tuế An, mở miệng hỏi.
Tuế An chút chần chừ đáp: “Chuyến khơi thu hoạch lớn, chỉ mang về tài phú khổng lồ, mà còn vô vàn vật phẩm quý giá.
Đáng hơn là, họ còn mang về nhiều hạt giống chất lượng cao như khoai tây, ngô, bí đỏ và lạc, những loại cây trồng sản lượng cực kỳ cao.
Từ đó thể thấy, thương mại đường biển, đầu tư ít nhưng lợi nhuận cao.
Hiện nay Đại Tấn thiếu những chí báo quốc, nhân tài thiếu, nhưng thiếu tiền, vì , cực lực chủ trương phát triển thương mại đường biển.”
Chiến tranh, sửa đường xây cầu, gì là cần tiền.
Từ khi Hoàng thượng lên ngôi đến nay, thuế má giảm đến mức thấp nhất, do đó những năm gần đây Đại Tấn ẩn hiện khí tượng thịnh thế.
Cảnh tượng , phần lớn công lao đều thuộc về Y Linh Huyên, những phát minh nàng mang đến giúp Hoàng thượng kiếm nhiều tiền, cho nên Hoàng thượng mới cái khí phách đó, thu thuế ít nhất.
Là một vị quân vương, lý nên vì trăm họ mà mưu cầu phúc lợi, nếu thể thông qua các con đường khác để thu nguồn tài chính lớn, hà cớ gì khó dân chúng?
Hoàng thượng dời mắt sang Hằng Huy và Hằng Xương. Hằng Huy gật đầu biểu thị đồng tình: “Quả đúng như lời Tuế An , tán thành và ủng hộ việc phát triển thương mại đường biển.
Ta hộ tống họ về, cũng trò chuyện với họ nhiều, hải ngoại chỉ một quốc gia của họ, quốc gia của họ nhiều thứ như .
Vậy các quốc gia khác lẽ cũng ? Cho nên nghĩ, thương mại đường biển nhất định phát triển lên.”
Hằng Xương cũng chậm rãi gật đầu : “Bất kể là từ lợi ích lâu dài xét về tình hình hiện tại, việc phát triển thương mại đường biển nghi ngờ gì nữa là lựa chọn lợi lớn hơn hại.
Đương nhiên, để thúc đẩy thương mại đường biển phát triển thuận lợi, chúng tuyệt đối thể lơ là an ninh biển. Không còn nghi ngờ gì nữa, phái quân đội trấn giữ biển, đảm bảo tuyến đường hàng hải thông suốt và an .”
Họ thể nước ngoài, nước ngoài tự nhiên cũng sẽ đến đây, một việc thể đề phòng.
Họ kiếm lợi từ biển, thì nhất định hải quân, như mới mối lo ngại về .
Hoàng thượng gật đầu: “Ý của ba các ngươi trẫm đều hiểu, các ngươi cứ lui xuống , ngày mai lâm triều trẫm sẽ hỏi ý kiến của chư vị đại thần.”
Hằng Huy ba bọn họ , đều gật đầu lui xuống.
Ba rời , Hoàng thượng liền từ mật đạo tới Diễn Khánh cung. Trương Tích Niên vẫn ngủ, đang vật lộn với Bình An.
Bình An ép nhiều động tác, mặt cũng vẻ sốt ruột, chỉ trừng mắt Trương Tích Niên.
Trương Tích Niên cảm thấy ngứa răng, mỗi khi Bình An nàng như , trong lòng nàng luôn một cảm giác.
Cảm giác Bình An đang , động tác thật sự quá dễ dàng, nếu tăng độ khó, nó sắp ngủ mất .
“Đồ lười! Con thể cử động chút nào ? Sinh mệnh ở vận động con hiểu ?”
Bình An lười biếng liếc Trương Tích Niên một cái, ánh mắt nửa nhắm trông như sắp ngủ gục, Trương Tích Niên đánh m.ô.n.g nó một cái.
“Đau!” Bình An nhíu mày xoa xoa cái m.ô.n.g nhỏ của , lật im động đậy nữa.
Trương Tích Niên Bình An bộ dạng , chỉ cảm thấy mắt tối sầm.
Thấy Trương Tích Niên tức giận chịu nổi, Hoàng thượng cũng cuối cùng
Xem đủ kịch , bế Bình An lên, vỗ nhẹ m.ô.n.g nhỏ của nó sai bế nó xuống.
“Thôi nào, mỗi đứa trẻ đều sở thích riêng, Bình An lười thì cứ lười .” Hoàng thượng hề cảm thấy Bình An như gì .
Nhìn Trương Tích Niên mặt phồng lên vì hờn dỗi, ngài bật tiến đến an ủi nàng.
Trương Tích Niên thở dài: “Trường An và Tuế An từ nhỏ là đứa an phận, An Ninh hồi nhỏ còn khá ngoan ngoãn, nhưng đến khi một hai tuổi, cũng lúc nghịch ngợm.
Thế nhưng xem Bình An kìa, ngày nào cũng như một lão gia, tỉnh dậy là buồn ngủ, bảo nó ngoài dạo, nó cứ lề mề, chỗ nào là .
Thiếp thì thấy lười gì , chỉ là cảm thấy nó lười quá mức, cứ cảm giác nó cứ thế mãi, e là .”
Hoàng thượng : “Mỗi đứa trẻ một vẻ, thôi , hết đừng bận tâm chuyện Bình An lười biếng nữa, chút chuyện ý kiến của nàng.”
Thấy Hoàng thượng trịnh trọng như , Trương Tích Niên nghĩ, lẽ là vì chuyện mậu dịch biển, nàng gật đầu: “Vậy cứ .”
“Hằng Huy và những khác đều tán đồng việc triển khai mậu dịch biển, trẫm cũng thấy tệ, chỉ là về chuyện quân đội biển, nàng thấy nên thiết lập ?”
“Đó là điều tất yếu. Chàng thử nghĩ mà xem, dù biên quan chiến sự, chúng vẫn cần đồn trú trấn giữ để uy h.i.ế.p bốn phương.
Trên biển lẽ tạm thời bùng phát chiến tranh, nhưng chúng tuyệt đối thể lơ là.
Cổ nhân câu Cư an tư nguy, Vị vũ trù mâu, một khi chúng mưu lợi biển, thì nhất định bản lĩnh sợ gây chuyện, cho nên cho rằng nhất định thiết lập quân đội biển.” Trương Tích Niên thần sắc ngưng trọng đáp.
Nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Trương Tích Niên, Hoàng đế khẽ gật đầu, bày tỏ sự tán đồng.
Sau một hồi suy tư, ngài như điều lĩnh ngộ mà gật đầu, im lặng một lát, Hoàng đế mở lời: “Vậy về chuyện , ý giao cho Hằng Huy phụ trách, nàng thấy thế nào?”
Quân đội biển nhất định thiết lập, thường chắc chắn thể uy h.i.ế.p , chuyện chắc chắn giao cho hoàng tử.
Hằng Xương thể , Trường An cùng bọn họ biên quan còn trở về, Tuế An chí ở đây, nghĩ nghĩ , Hoàng thượng cũng cảm thấy giao chuyện cho Hằng Huy là tệ.
Trương Tích Niên mắt sáng rực, cũng cảm thấy ý tưởng .
Hằng Huy vốn tận tâm bồi dưỡng theo tiêu chuẩn của một vị hoàng đế kế nhiệm, nay tuy thể đăng lâm ngôi vị, nhưng để biển, gây dựng một đế chế hải quân thuộc về , thì cũng xem là phụ bạc tài hoa xuất chúng của Hằng Huy.
Trương Tích Niên vươn tay nắm lấy tay Hoàng thượng, : “Hằng Huy quả thực là một đứa trẻ vô cùng xuất sắc! Chàng tận tâm dạy dỗ bao năm qua, tận mắt chứng kiến lỡ mất ngôi vị Thái tử, thấu hiểu nỗi khó chịu trong lòng .
Vì và mấy đứa con của chúng , tự tay cắt đứt niệm tưởng về ngôi vị của Hằng Huy, những điều cũng đều rõ ràng thấy.
Hằng Huy thiên phú dị bẩm, trí dũng song , nếu cứ thế chôn vùi, thật đáng tiếc. Một khi trong lòng ý niệm, thì cứ để Hằng Huy .”
Hoàng thượng mỉm Trương Tích Niên, thì điều ngài , nàng đều thấy rõ.
“Hằng Huy cứ thế chôn vùi quả thực đáng tiếc, nhưng thể lấy tương lai của các nàng đánh cược, buộc , song đối với Hằng Huy, quá đỗi nhẫn tâm…
Dù thì từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn rót tai rằng ngôi vị tương lai của là của , nay tự tay tước đoạt, thực sự chút với .
Cho nên, khi chúng thảo luận việc triển khai mậu dịch biển, từng nghĩ sẽ giao công việc biển cho Hằng Huy.
Ở đó sẽ đủ gian để mặc sức thi triển tài năng, đây coi như là một chút bồi thường của .” Hoàng thượng ôm Trương Tích Niên lòng, nghiêm túc .
Thì khi yêu một nữ nhân, thật sự sẽ thiên vị nàng vô điều kiện.
…
Từng đứa con trong bút của đều là những đứa yêu quý, chúng thể những khuyết điểm khuyết điểm khác, nhưng thể phủ nhận chúng đều xuất sắc.
Ta từng từ bỏ Hằng Huy, ngay từ đầu, quyết định rằng biển cả mới là chặng đường của Hằng Huy.
Ban đầu Tĩnh Xu c.h.ế.t , Hằng Huy mẫu tổn thương, trải qua nỗi đau mất vợ mất con, nên mới nản lòng mà từ bỏ ngôi vị, đó biển.
các vị đều Tĩnh Xu chết, nên cứ mãi thành thế , hai ngày nay chút kẹt ý tưởng, thực sự chút nổi.
Tuy nhiên, sẽ tiếp tục thật , hiện giờ đang trong quá trình điều chỉnh tâm trạng.