Sau Khi Xuyên Không, Thị Thiếp Yên Phận Trong Vương Phủ Nuôi Bảo Bối - Chương 211: Vạn Lượng Bạc
Cập nhật lúc: 2025-09-15 15:27:45
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những thứ từ Tây Dương mang về, vận chuyển rầm rộ về kinh thành, ít tận mắt chứng kiến, khứu giác của các thương nhân quả thực vô cùng nhạy bén.
Ngày thứ hai khi yến tiệc kết thúc, ít bắt đầu đưa bài cho Tuế An, gặp Tuế An một , Tuế An họ nóng lòng, nên đều từ chối.
Chính là treo miếng mồi nhử lòng tham của họ.
Không khí trong kinh thành ngày càng náo nhiệt, cuối cùng cũng đến lúc đấu giá biển hiệu Hoàng Thương.
Sau khi Hoàng thượng hạ triều, ngài đến Diễn Khánh Cung của Trương Tích Niên, chuẩn cùng Trương Tích Niên, An Ninh và tiểu Bình An rời cung.
Khi Hoàng thượng đến, Trương Tích Niên mặc xong y phục của phụ nhân nhà thường, An Ninh và Bình An cũng sửa soạn tươm tất.
Dù đầu thấy Trương Tích Niên ăn vận như , nhưng Hoàng thượng vẫn cảm thấy mới lạ, ngài vòng quanh Trương Tích Niên hai vòng.
Trương Tích Niên ánh mắt chăm chú của ngài đến đỏ mặt, vội đẩy ngài một cái: “Nhìn gì , mau y phục của , đừng để lát nữa đến muộn.”
Hoàng thượng khẽ gật đầu, : “Nghe lời phu nhân.” Nói xong, ngài nội thất y phục.
Cả gia đình bốn lên xe ngựa, khỏi hoàng cung lâu, Trương Tích Niên thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nàng vén rèm xe , liền thấy hai bên đường chật kín .
Họ tuy che giấu phận mà ngoài, nhưng theo cũng ít, phía còn hai mươi vệ đội, đang mở đường cho họ.
Nơi kinh thành , ném một viên gạch xuống, trong mười trúng thì bảy là quyền quý, thấy họ ngoài vệ đội mở đường, ít đều trong xe ngựa phi phú tức quý ( giàu thì sang).
Bởi căn bản dám tranh đường với họ, tránh đường thì tránh đường, hận thể cách xa họ tám trượng.
Xe ngựa của Trương Tích Niên và gia đình nàng thông suốt, nhanh dẫn đường lên tầng ba của một khách điếm, tiến một gian nhã.
Cửa sổ của gian nhã tầm , bên cạnh cửa sổ, vặn thể thu bộ buổi đấu giá phía tầm mắt.
Buổi đấu giá vẫn bắt đầu, nhưng những cần đến đều đến, cả quảng trường đông như mắc cửi, xuống một lượt, cũng là .
“Tuế An chọn chỗ thật tệ.” Trương Tích Niên xung quanh, với Hoàng thượng.
An Ninh bám lấy cửa sổ ngoài, Bình An cũng trong lòng nhũ mẫu thò đầu xuống , mặt là vẻ tò mò hiếm thấy.
Xem dù trẻ con lười biếng đến mấy, đối với một thứ, cũng sẽ cảm thấy tò mò.
“Các thương nhân đầu trong danh sách năm mươi , tài sản trong tay họ cộng , thể nuôi Đại Tấn hai mươi năm, bọn họ quả thật giàu quá.” Hoàng thượng cảm thán.
Trương Tích Niên liếc những đó, tuy phần lớn đều mặc áo vải, nhưng cũng thể , những tuyệt đối đều là kẻ phú quý.
Trên họ đều sáng lấp lánh, đeo ít kim ngân châu báu.
“Mặc dù câu sĩ nông công thương, thương nhân xếp thấp nhất, nhưng thể phủ nhận, thương nhân cũng sự cần thiết tồn tại, những đồng tiền của họ, cũng là tự tay họ kiếm .
Người khác dù trở thành như bọn họ, cũng thành là thành , những cũng thể xem thường.” Trương Tích Niên .
Hoàng thượng mỉm Trương Tích Niên một cái, đưa tay vỗ vỗ tay nàng: “Nàng đúng, hơn nữa khi mậu dịch biển phát triển, loại thương nhân chỉ ngày càng nhiều hơn.”
Trương Tích Niên hiểu ý của Hoàng thượng, biển hiệu Hoàng Thương ban đầu chỉ là một ý tưởng bất đắc dĩ để đầy quốc khố.
Giờ đây mậu dịch biển thành công, quốc khố tiền, địa vị của những thương nhân , vẫn kiểm soát một chút, thể ban cho họ quá nhiều quyền lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-thi-thiep-yen-phan-trong-vuong-phu-nuoi-bao-boi/chuong-211-van-luong-bac.html.]
Có tiền quyền, những như quá khó kiểm soát.
Vì , tuy thương nhân sẽ ngày càng giàu , nhưng, khi họ kiểm soát , địa vị của thương nhân vẫn thể nâng cao.
Hai đang thảo luận vấn đề thương nhân, phía bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, hai dừng lời xuống, liền thấy đài cao dựng lên ban đầu, ít đang nâng vật phẩm lên.
Có đồng hồ Tây Dương, còn một hồng ngọc, lam ngọc, bích ngọc lục bảo, đều là những thứ giống lắm với Đại Tấn triều.
Hai thiếu nữ đôi mươi bước lên đài, lượt giới thiệu những món đồ , các thương nhân phía vốn ngửi thấy phong thanh, nay đó là gì, tự nhiên chăm chú lắng .
Đợi khi tất cả đồ vật giới thiệu xong, hai thiếu nữ đôi mươi lui xuống, Tuế An mới bước lên đài cao.
“Những món đồ từ hải ngoại mang về, đều giới thiệu cho các vị, lát nữa khi buổi đấu giá kết thúc, nếu ai những món đồ , thể cùng sắp xếp chi tiết hơn.
Bây giờ, tuyên bố, buổi đấu giá biển hiệu Hoàng Thương, chính thức bắt đầu.”
Mười tấm biển hiệu Hoàng Thương do Hoàng thượng đích chấp bút, cùng lúc nâng lên, từng tấm từng tấm bắt đầu gọi giá, trả giá cao hơn sẽ .
Bạch lão bản chuẩn cũng khá đầy đủ, Tuế An cũng khó , thêm đó tấm biển hiệu đầu tiên, tranh giành cũng nhiều, cuối cùng tấm biển hiệu đầu tiên mua với giá bảy triệu tám trăm vạn lượng.
Những tấm biển hiệu phía , ngoại trừ tấm thứ hai mua với giá chín triệu lượng, tất cả những tấm còn đều vượt qua mười triệu.
Trương Tích Niên và Hoàng thượng ở phía lắng các thương nhân phía thốt từng con kinh , trong lòng ngừng cảm thán.
“Hoàng thượng, chợt cảm thấy vẫn còn khá nghèo đó.” Trương Tích Niên đầu, nghiêm túc với Hoàng thượng.
Đừng Trương Tích Niên ý nghĩ , ngay cả bản Hoàng thượng cũng cảm thấy khá nghèo.
“Bọn họ đây là đem bộ gia sản cả , nàng xem, trẫm sắp xếp vài cướp thế nào?
Một vòng thôi, chúng liền phát tài .” Hoàng thượng sờ sờ cằm của , từ xưa đến nay tiền tài lay động lòng , điều quả là chân lý, ngài thật sự chút động lòng .
“Tốt nhất là nên, xảy chuyện như sáng suốt liền là chuyện gì, nếu truyền ngoài thanh danh của Hoàng thượng còn cần nữa ?”
Hoàng thượng nghĩ cũng , chỉ đành thở dài một , thu suy nghĩ tà ác trong lòng .
Phía về cơ bản cũng chẳng còn gì đáng xem, ngoài việc một đám mặt đỏ tai hồng la lối với .
Bình An ban đầu còn xem hứng thú, đến giữa một tràng ồn ào, trực tiếp nhắm mắt ngủ .
Trương Tích Niên lay nó, nó cũng tỉnh, ngủ vẫn say.
Buổi đấu giá viên mãn hạ màn, trong quốc khố tăng thêm bảy tám mươi triệu lượng bạc trắng sáng ngời.
Khoản tiền khổng lồ nhập quốc khố, Hoàng thượng liền ngừng vó ngựa chuyển đổi nó thành lương thảo sung túc, binh khí tinh nhuệ cùng y phục ấm áp chống lạnh và các vật tư khác, nhanh chóng vận chuyển đến biên quan.
Việc chuẩn những thứ mất gần một tháng, đợi đến khi vận chuyển tới biên quan, thì là cuối tháng mười .
Khi đó đông lạnh đến, khí hậu vùng Mạc Bắc vô cùng khắc nghiệt, binh sĩ Đại Tấn triều nếu đủ y phục dày dặn giữ ấm, e rằng khó lòng chống sự xâm lấn của giá rét.
Xét đến điểm , Đột Quyết khả năng sẽ nhân cơ hội phát động tấn công diện. Trước đó, Trường An cũng sớm gửi thư về, thỉnh cầu cung cấp lương thảo và y phục chống lạnh.
Giờ đây, với khoản tiền khổng lồ chỗ dựa, lương thảo và y phục mà Hoàng thượng gửi tới biên quan đều là loại thượng hạng, hy vọng khi nhận những thứ , Trường An thể dẫn dắt bọn họ đánh một trận thắng lợi.