Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu - Chương 96
Cập nhật lúc: 2024-12-13 15:15:31
Lượt xem: 380
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mễ Lan Lan là bạn , nhận Tô Nguyệt Hi mấy hứng thú, trong lòng thầm vui mừng vì Tô Nguyệt Hi chỉ quan tâm đến .
Cô bạn bụng với như , Mễ Lan Lan ngần ngại đáp lễ, vội vàng chuyển đề tài để giúp Tô Nguyệt Hi, lớn tiếng hỏi cô: "Này Nguyệt Hi, dùng cái gì , cho tên xa đó kêu la om sòm."
Tô Nguyệt Hi nhớ tình huống nhịn , "Ha ha! Là bột ớt cay xè, trong phòng tối om, nín thở trốn ở góc, đợi khi tên khốn đó mặt về phía , lập tức ném bột ớt mặt ."
"Bột ớt khiến cay đến chịu nổi, cũng thấy nữa, lợi dụng cơ hội dùng gậy đánh đầu , khiến bất tỉnh."
Do bóng tối mịt mù, Tô Nguyệt Hi tự tin rằng ai thấy chuyện gì xảy trong phòng của cô.
Vì ai , nên dĩ nhiên Tô Nguyệt Hi thể bất cứ điều gì !
Người bình thường cũng ai nghĩ đến việc gian thần kỳ như , một nhóm đơn thuần, tất cả đều tin lời của Tô Nguyệt Hi.
Tô Nguyệt Hi quả là thông minh, khiến mấy thanh niên trí thức cảm thấy hổ thôi.
Mấy trai , khi đối mặt với nguy hiểm chỉ thỏa hiệp, tìm cách phản kháng, cuối cùng nhờ một cô gái như Tô Nguyệt Hi cứu giúp, thật là mất mặt.
Đám thanh niên trí thức nam dám lên tiếng, khi nghỉ ngơi một hồi lâu, Dư Ôn Hoa mới hỏi Tô Nguyệt Hi, "Người bên trong bây giờ?"
Dư Ôn Hoa nhận , vô thức coi Tô Nguyệt Hi như trụ cột chính của .
Tô Nguyệt Hi lên bầu trời, bây giờ là 4, 5 giờ sáng, trời sắp sáng.
Vì , cô : "Hay là chúng trở về ngủ một giấc , đó mới báo cảnh sát."
Mễ Lan Lan ngạc nhiên Tô Nguyệt Hi, mở to đôi mắt long lanh : "Nguyệt Hi, bây giờ chắc chỉ mới ngủ thôi!"
Tô Nguyệt Hi ngáp một cái, coi đó là vấn đề, "Sợ cái gì, tên trói chặt lắm, cũng thể trốn thoát ."
Mễ Lan Lan sợ hãi lắc đầu, "Dù thì cũng trải qua khoảnh khắc nguy hiểm nhất đời , chẳng thể nào ngủ ."
Những thanh niên trí thức khác cũng ý kiến tương tự, đều thể chợp mắt, Tô Nguyệt Hi chỉ thể đề xuất, "Vậy chúng cứ phiên chơi bài ! Đi ngoài ban đêm an , thà chờ đến khi trời sáng mới tìm ."
Mọi đều đồng ý với phương án .
Khoảng nửa giờ , kẻ xâm nhập Quan Trung Diệu tỉnh .
Lúng túng trong hai giây, Quan Trung Diệu từ từ mở mắt, nhưng cảm thấy mắt như ai đó châm kim, đau đớn chịu nổi.
Tay chân cũng trói chặt, tê dại.
Không khí còn mang theo một chút cay nồng, mắt mũi miệng đều như lửa đốt, bên tai còn thấy tiếng chơi bài.
Quan Trung Diệu kẻ ngốc, nhận suốt đời thông minh, cuối cùng gặp họa vì một gói bột ớt, tức giận đến nỗi tim gan lách thận đều đau.
"Khụ khụ khụ..." Họng vô tình hít bột ớt, Quan Trung Diệu ngừng ho khan.
Tiếng động tạo khiến đám đang say sưa chơi bài giật .
Mễ Lan Lan theo bản năng ôm lấy Tô Nguyệt Hi, hỏi một cách bất an: "Nguyệt Hi, bây giờ chúng ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Những thanh niên trí thức khác cũng về phía Tô Nguyệt Hi, ánh của hơn mười đôi mắt đen láy, Tô Nguyệt Hi mỉm nhẹ nhàng.
"Có gì sợ, gã chạy , bây giờ chính mới là cá thớt, nên sợ hãi chính là ."
Thanh niên trí thức: Ồ, đúng thế nhỉ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-96.html.]
Quan Trung Diệu: Mẹ nó!
Quan Trung Diệu thực sự mắng chửi, nhưng cả khuôn mặt đều đau đớn, nếu mở miệng, thậm chí cả họng cũng đau.
Quá đau, Quan Trung Diệu khổ sở đến mức gần như thể lời, huống chi là chửi bới.
Một vài thanh niên trí thức nam thấy Quan Trung Diệu thực sự thể cử động, còn chạy đá mấy cú để trả thù.
Tiếp theo, tiếp tục chơi bài.
Qua một giờ đồng hồ, bầu trời bắt đầu hửng sáng, khuôn mặt của Quan Trung Diệu cuối cùng cũng còn đau nữa.
Nói đúng hơn, là đau, mà là đau đến mức tê liệt. Quan Trung Diệu cảm thấy khuôn mặt sưng vù, lẽ sưng như đầu heo.
Chết tiệt, tất cả tại con đàn bà đáng ghét .
Nếu thể thoát , nhất định sẽ cho con đàn bà đó còn nguyên vẹn, ném cho sư tử và hổ, để ả c.h.ế.t mất xác.
Sau khi trong lòng tức giận mắng Tô Nguyệt Hi một trận, Quan Trung Diệu mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
"Ò ó o..."
Không từ khi nào, gà bắt đầu gáy.
Quan Trung Diệu cuối cùng cũng bắt đầu hoảng sợ, nếu đợi đến khi trời sáng, nhóm cảnh sát bắt , thì thực sự thể thoát , thậm chí sẽ sống bằng chết.
Không , tự cứu .
Để thể thoát , Quan Trung Diệu kìm nén sự oán hận trong lòng, cố ý dùng giọng dịu dàng : "Các đồng chí ơi, tay đau quá, cảm giác như sắp gãy , các bạn thể lỏng tay một chút ?"
Mễ Lan Lan rằng Quan Trung Diệu giờ đây như hổ mất nanh, hiện tại sợ chút nào, nhạo : "Lão già , đừng lừa đảo, dù tay ông hỏng nữa, chúng cũng thả ông ."
Quan Trung Diệu mới chỉ 28 tuổi, phun một ngụm m.á.u vì tức giận.
Hắn còn trẻ trung và đầy sức sống, thành "lão già" , đồ mù.
Quan Trung Diệu cảm thấy bức bối trong lòng, nhưng vì thoát , chỉ thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Nhóm đồng ý thả lỏng dây trói cho , điều trong dự đoán của Quan Trung Diệu, chỉ dùng cái cớ để mở lời mà thôi.
"Đồng chí, lừa đảo, thực sự là khó chịu."
"Thực , cảm thấy oan uổng, lý do đến nửa đêm chỉ vì quá đói, lẻn lấy chút thứ gì đó ăn mà thôi, ý định chuyện ."
Quan Trung Diệu bắt đầu tạo dựng hình ảnh vô tội của , nhưng những lời dối trắng trợn của thể lừa ai.
Triệu Thanh là tin nhất, "Thằng khốn, trộm đồ thì mày thể súng, còn trói tất cả bọn tao , đây là việc mà một tên trộm thể ? Mày đang coi chúng tao là đồ ngốc !"
Quan Trung Diệu chửi là cô gái đầu tiên bắt, lòng tràn đầy giận dữ.
Nếu vì kẻ ngốc nào đó khiến lộ, bây giờ cũng rơi tình cảnh .
Tự rơi khốn đốn, cái ả đàn bà c.h.ế.t tiệt còn dám lớn tiếng, thực sự dùng một phát s.ú.n.g b.ắ.n vỡ đầu cô .
Quan Trung Diệu hổn hển phản bác, " vốn chỉ là trộm đồ thôi, chính cô la hét khiến còn cách nào khác tay với khác."
Triệu Thanh: "..." Hóa là của !
Mễ Lan Lan nhớ lời , cũng trừng mắt giận dữ Triệu Thanh, đồng tình : " , Triệu Thanh cũng chẳng là , lúc nãy còn dám chuyển họa sang khác, hy vọng kẻ sẽ hại Tô Nguyệt Hi, lòng cô thật đen tối."