Lăng Niệm Niệm theo hướng Lục Ninh Hân chỉ, vặn đối diện với đôi mắt thâm thúy của Trình Dục Minh, cô giống như điện giật thu hồi ánh mắt, vùi đầu ăn.
Trong mắt Trình Dục Minh hiện lên một tia hoang mang, khi Lăng Niệm Niệm thu hồi ánh mắt như việc gì, khẽ thở dài một .
Cô chào cũng mời qua đó.
Trình Dục Minh chút mất mát, tìm một chỗ trống xuống, cầm lấy thực đơn nghiêm túc .
“Niệm Niệm, Trình gia một kìa, chào hỏi bảo đây?” Lục Ninh Hân hiểu cho lắm.
Lẽ hai sắp đính hôn, tự nhiên, giống như thấy đối phương thế?
Lăng Niệm Niệm nuốt thịt cá trong miệng xuống, lẩm bẩm một câu: "Có lẽ hẹn khác , chúng nên quấy rầy.”
“Đâu , mới một mà, hơn nữa, xem.” Ánh mắt Lục Ninh Hân liếc về phía Trình Dục Minh: “Trên bàn đặt một bộ đồ ăn, chắc chắn là một .”
Nghĩ tới cái gì đó, hai mắt Lục Ninh Hân tỏa sáng: “Niệm Niệm, là thấy ảnh đăng nên mới đến đây đấy chứ?”
“Không thể nào.” Lăng Niệm Niệm chột .
Thật , giác quan thứ sáu của cô ngay từ giây phút đầu tiên thấy Trình Dục Minh bước cửa tiệm , đang cô.
Mặc kệ như thế nào, chuyện cũng cần giúp nhiều mới tìm phía .
Vậy mà cô đối xử với như quá lạnh lùng nhỉ?
“Niệm Niệm, gọi đến cùng ăn .” Lục Ninh Hân đẩy đẩy cô: “Đây là vị hôn phu tương lai của mà.”
Trình Dục Minh vẫn cầm thực đơn trong tay, lật lật xem, nhưng gọi món.
Anh đang chờ đợi cái gì, nhưng cũng chỉ đến nơi ăn cá.
Anh nhịn đầu về phía Lăng Niệm Niệm, đột nhiên phát hiện Lăng Niệm Niệm lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-120-anh-muon-quen-em-lan-nua.html.]
Chẳng lẽ cô thấy đến nên rời ?
Cô ở cùng một gian với ư?
Trình Dục Minh thu hồi tầm mắt, cảm giác khó chịu xông lên não.
Tiếng bước chân tới gần, đỉnh đầu truyền đến giọng nữ thanh thúy quen thuộc: “Dục Minh, thật trùng hợp, cũng tới đây ăn cơm?”
Là giọng của Lăng Niệm Niệm.
Lòng Trình Dục Minh nóng lên, ngẩng đầu Lăng Niệm Niệm, mặt mang theo nụ yếu ớt: “Hay là cùng ăn ?”
Lăng Niệm Niệm chỉ về phía Lục Ninh Hân: “ ăn cùng Ninh Hân ở bên ăn, hơn nữa gọi đồ nhiều, ăn cùng nhé?”
Trình Dục Minh theo hướng cô chỉ, Lục Ninh Hân đang quơ tay mỉm chào hỏi .
Anh mỉm gật đầu, đó dậy: “Được.”
Trình Dục Minh xuống bên cạnh Lăng Niệm Niệm, chào Lục Ninh Hân: “Lục Ninh Hân, lâu gặp.”
“Trình gia, cũng tới nhà hàng .” Lục Ninh Hân nhíu mày, bộ dáng trong lòng rõ.
Đương nhiên Trình Dục Minh dứt khoát thừa nhận thấy Lăng Niệm Niệm ở đây nên mới tới thử vận may.
Anh nhạt: “Nhà hàng gần công ty nên mới tới.”
Lăng Niệm Niệm một bàn đồ ăn gần hết, cơm thừa canh cặn như mà để Trình Dục Minh ăn thì áy náy.
Cô cầm thực đơn lên gọi: “Bồi bàn, thêm hai món nữa.”
Trình Dục Minh cũng ngăn cản, chỉ mỉm chăm chú Lăng Niệm Niệm.