Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 173: Quá khó chiều (Hai chương gộp một)
Cập nhật lúc: 2025-11-30 11:50:07
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Thừa Lỗi và chuyển hết khung sắt bến tàu. Vì cái khung sắt lớn phía còn hàn xong hẳn, Chu Thừa Lỗi mượn nguồn điện ở trạm thu mua để cha Chu và tiếp tục hàn, còn và Giang Hạ sang xưởng đóng tàu bên thành phố chở neo về . Tiện thể Giang Hạ ký luôn hợp đồng đặt hai con tàu hôm qua.
Khi Chu Thừa Lỗi và Giang Hạ từ bến tàu thành phố trở về hơn 8 giờ, bến tàu nhộn nhịp vô cùng. Rất nhiều tàu cá đêm về sáng đang bán cá, dân làng cũng mua đông đúc. Tàu lớn cập bến mất chút thời gian. Vất vả lắm mới cập bờ xong, bốn đàn ông khiêng cái khung sắt hàn xong lên tàu lớn.
Loay hoay cả buổi sáng, hơn 10 giờ họ mới đến vùng biển đảo Trân Châu. Đảo Trân Châu là tên Giang Hạ đặt, dù nhà cô thầu khu vực , 20 năm tới đều thuộc về nhà cô, nên cô đặt tên để tiện phân biệt hai vùng biển thuê. Một cái gọi là đảo Trân Châu, một cái gọi là đảo San Hô, tên là vùng biển nào.
Cha Chu Giang Hạ gọi thế thì bảo: "Hai cái tên đấy, thấy giàu sang phú quý. Biết chúng cũng nuôi ngọc trai. Bên Nhật Bản ông 'Vua ngọc trai' nuôi ngọc trai giỏi lắm ? Chúng cũng thử xem, món nuôi đấy. Biết cha cũng thành 'Ông trùm ngọc trai' chứ."
Giang Hạ xong bật : "Ba ơi, gọi là 'Tổ sư ngọc trai' oách hơn ạ?"
Mắt cha Chu sáng lên: "! Tổ sư ngọc trai!" Tổ sư oai hơn ông trùm nhiều! Vẫn là Tiểu Vượng Tài cao kiến. Chức "Lão tổ ngọc trai" của ông chắc chắn !
Giang Hạ cha Chu chọc , về quần đảo xa xa. Quần đảo gần đảo Trân Châu nhiệt độ nước biển thấp nhất cũng 20 độ C, độ mặn cao, thuận lợi cho cá sinh trưởng nhanh. Quan trọng nhất là nhờ quần đảo che chắn, đây là cảng tránh gió tự nhiên. Thường những vùng biển bào ngư và trai ngọc sinh sống sóng sẽ quá lớn, dòng chảy cũng chậm, vì chúng đều ưa tĩnh. Sóng lớn thì càng thích hợp thả lồng bè nuôi cá. Tất nhiên trừ những ngày bão tố. bão tố thì dù ở cảng tránh gió cũng yên ả, chỉ là giảm bớt nhiều thôi.
Chu Thừa Lỗi tìm một vị trí cách đảo xa gần, dừng tàu . Chu Thừa Hâm cũng đỗ tàu nhỏ bên cạnh.
Chu Thừa Lỗi mặc đồ lặn bảo Chu Thừa Hâm và Chu Vĩnh Quốc: "Em xuống xem , các cứ đợi tàu."
Thế là Chu Thừa Lỗi nhảy xuống biển, lặn xuống đáy tìm vị trí thích hợp đặt lồng. Anh bơi khá xa, tìm chỗ ưng ý mới ngoi lên mặt nước, vẫy tay với tàu: "Lái tàu chỗ em !"
Cha Chu và Chu Thừa Hâm luôn để ý mặt biển, thấy vội lái tàu tới. Khi tàu đến nơi, Chu Thừa Lỗi leo lên, cùng thả một cái neo xuống biển. Neo cộng thêm dây xích nặng, tính bằng đơn vị trăm tấn. Nên khi thả neo tìm đúng vị trí , nếu khi nó cắm xuống đáy biển, bám chặt thì khó di chuyển trong nước.
Giang Hạ giúp gì nên câu cá. Cô thấy bốn đàn ông hì hục mãi, may mà máy tời hỗ trợ, nhưng một cái neo cũng mất gần nửa tiếng mới thả xong. Tiếng máy tời rít lên chói tai.
Thả xong một cái neo lái tàu sang vị trí khác thả tiếp cái thứ hai. Xong xuôi lồng lưới đ.á.n.h cá khung sắt thành lồng bè, thả xuống biển. Thả xong còn lặn xuống đáy cố định lồng, đóng cọc giữ để sóng cuốn . Việc cố định lồng nước, ba đàn ông trẻ phiên mặc đồ lặn xuống đáy biển việc. Mất chừng sáu tiếng đồng hồ mới cơ bản cố định xong. Chu Thừa Lỗi cảm thấy đủ chắc chắn, định hôm mua thêm cọc sắt về gia cố.
Cha Chu và Giang Hạ ở tàu thảnh thơi câu cá. Cả đời cha Chu bao giờ câu cá vui vẻ đến thế! Hai câu năm tiếng, tổng cộng bốn thùng đầy cá. Niềm vui sướng ai hiểu cho? Đi biển cùng Vượng Tài đúng là thú vị và bội thu. Sao cô con gái do ông sinh nhỉ? Nếu nuôi nấng từ bé, chắc giờ ông là giàu nhất thế giới . À , thời đó giàu nhất, thì ông là lãnh đạo quốc gia chứ.
Chu Thừa Lỗi thấy Giang Hạ và cha câu khá nhiều cá ngon. loại đáng để nuôi nhiều, vì cá lớn quá thì cần nuôi nữa.
Chu Thừa Lỗi chọn một con cá mú nghệ nặng hơn hai cân, một con cá mú cọp tám lạng, hai con cá cam chừng tám lạng nửa cân, một con cá hồng nhỏ và một con cá miệng vàng ba cân. Cá mú nghệ và cá miệng vàng đều là loài thể lớn đến vài trăm cân, Chu Thừa Lỗi chia chúng nuôi ở hai lồng khác . Cá mú cọp và cá mú nghệ đều thuộc họ cá mú nên để chung. Tuy cá mú đa phần thích sống một , ưa tĩnh, ý thức lãnh thổ, nhưng "phòng ốc" chỉ thế, đành chịu thôi.
Số cá còn thả chung một lồng. Hiện tại mắt lưới của hai lồng bè còn khá lớn, cá tôm nhỏ thể bơi , lo chúng đói c.h.ế.t. Mai thả thêm ít cá tôm con cho chúng ăn để lớn nhanh hơn.
Giờ nuôi thử nghiệm , đợi xác định cá sống , Chu Thừa Lỗi sẽ thêm nhiều lồng bè, lái tàu lớn nhập một đợt cá giống về.
Thả cá xong xuôi thì 6 giờ, mặt trời sắp xuống núi, hai con tàu vội vã trở về.
Khi Chu Thừa Lỗi và về đến bến tàu, ở đó vẫn còn đông . Mọi thấy tàu họ về liền xúm xem hôm nay bắt cá gì. Ngay cả Chu Binh Cường cũng kìm ngó nghiêng. Kết quả chỉ thấy mấy thùng cá, mang bán ở bến tàu thành phố . Chuyến cá bán 4000 đồng hôm qua kích thích ông sâu sắc, hôm nay Chu Binh Cường về muộn hơn bình thường cả tiếng đồng hồ.
Cha Chu với dân làng: "Hôm nay đ.á.n.h cá, chẳng bảo A Lỗi thử nuôi cá , chúng thả lồng bè đấy. Có ai bắt cá sống loại quý ? thu mua giá cao!"
Cha Chu dứt lời, lập tức đáp: "Có! bắt một con cá mú chuột!"
"Cá thu bè lấy ?"
...
Dân làng bắt cá sống thi xách thùng nước về phía cha Chu bán cá!
Chu Binh Cường tranh bán cá cho cha Chu, mím môi bỏ . Ôn Uyển mơ thấy tương lai, ngày tháng còn dài, ông chắc thua Chu Vĩnh Phúc!
Chu Thừa Lỗi bán cá cha Chu và Giang Hạ câu hơn 60 đồng. Hỏi ý kiến Giang Hạ xong, đưa một nửa tiền cho Chu Thừa Hâm.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Chu Thừa Hâm nhận: "Là Tiểu Hạ và cha câu bán lấy tiền, chú đưa gì?"
Giang Hạ : "Anh cả cầm lấy ! Hôm nay đến lượt biển, tiền vốn dĩ là của . Nếu vì bận giúp thả lồng bè thả lưới , thì đến nỗi kiếm đồng nào."
Chu Thừa Lỗi nhét tiền túi quần Chu Thừa Hâm: "Cầm ! Anh em chia đôi." Anh sợ Chu Thừa Hâm mang đồng nào về nhà thì Điền Thải Hoa ý kiến. Vợ chồng bất hòa, cuộc sống mệt mỏi thế nào, Chu Thừa Lỗi cũng từng nếm trải. Tuy hồi đó Giang Hạ chỉ đòi ly hôn chứ như Điền Thải Hoa bây giờ.
Chu Thừa Hâm bực bội : "Chẳng chú bảo hùn vốn nuôi cá với , kiếm tiền chia đôi ? Giờ chú thầu biển, lồng bè, mua neo các thứ tốn cả mấy ngàn, hôm nay chỉ bỏ chút sức lực chẳng là đương nhiên ? Nếu tiền cũng chẳng bỏ , việc còn đòi lấy tiền, thế thì dựa mà chia một nửa? Tiền lấy, lát đưa cho cha."
Chu Thừa Lỗi mặc kệ , dù cũng thể ngăn cản cả hiếu thuận cha .
Thế là Chu Thừa Hâm về nhà cũ đưa tiền cho Chu, bảo là tiền bán cá cha câu hôm nay. Mẹ Chu sự tình nên nhận lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-173-qua-kho-chieu-hai-chuong-gop-mot.html.]
Đưa tiền xong, Chu Thừa Hâm về nhà . Vừa thấy chồng về, Điền Thải Hoa hỏi: "Hôm nay biển, kiếm bao nhiêu?"
Chu Thừa Hâm nhạt giọng đáp: "Không , hôm nay thả lưới nên kiếm tiền. A Lỗi định nuôi cá, rủ hùn vốn chung, hôm nay thả lồng bè."
Cô chẳng tị nạnh chuyện em tư và Tiểu Hạ mối kiếm tiền mà rủ chung ? Giờ em tư rủ nuôi cá đấy, là chung ? Suốt ngày lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!
Điền Thải Hoa xong suýt tức điên! Việc cô dân làng , vốn tưởng Chu Thừa Hâm chỉ giúp Chu Thừa Lỗi một tay, ngờ là hùn vốn?
"Hùn vốn nuôi cá? Biển rộng nhiều cá thế cứ mà bắt, nuôi gì? Cá dễ nuôi thế ? Đợi cá lớn thì bắt bao nhiêu cá, kiếm bao nhiêu tiền ! Các thế? Nuôi cá á? Dù cũng cấm nuôi! Anh rõ !"
Chu Thừa Hâm sa sầm mặt mày: "Cô hiểu thì đừng chõ mồm ! Chúng tự chừng mực!" Giang Hạ tìm cô hùn vốn, cô vui! Giờ A Lỗi tìm hùn vốn, cô cũng vui! Quá khó chiều!
Chu Thừa Hâm lười chuyện với vợ, tìm quần áo tắm rửa. Làm việc quần quật cả ngày nước bờ mệt c.h.ế.t, chả mà cãi ! Mặc xác cô vui , vui thì vui, vui thì thôi, cứ so đo với cô thì hỏng hết việc!
Điền Thải Hoa tức phát ! Hôm nay đến lượt nhà cô biển, nhưng sáng Chu Thừa Hâm gọi cô cùng. Lúc tưới rau cô Chu Thừa Lỗi mấy cái khung sắt thả lồng bè, định nuôi cá biển. Có tàu lớn biển, nuôi cá đáy biển, ai cũng bảo đầu óc úng nước, tiền sinh tật! Bỏ cả đống tiền thầu biển, còn định thu mua cá giống về nuôi. Tốn bao nhiêu thời gian, tiền bạc và công sức như thế, nuôi lớn liệu kiếm nhiều bằng một mẻ lưới ngoài khơi? Mọi đều bảo Chu Thừa Lỗi điên , tiền nhiều chỗ tiêu.
Điền Thải Hoa cảm thấy chỉ Chu Thừa Lỗi điên, mà Chu Thừa Hâm cũng điên nốt! Anh cả mà cứ như Chu Thừa Lỗi bỏ bùa mê t.h.u.ố.c lú, em gì nấy. Anh cũng chẳng thèm nghĩ xem tại Chu Thừa Lỗi tìm hùn vốn nuôi cá. Chu Thừa Lỗi tàu lớn viễn dương, một chuyến là mất mười ngày nửa tháng, hùn vốn với chẳng là để giúp trông nom đám cá đó ? Chu Thừa Hâm trông cá thì còn thời gian mà biển đ.á.n.h cá? Không đ.á.n.h cá thì nhà cô kiếm tiền kiểu gì? Tưởng cái lồng, thả mấy con cá là chúng đẻ cá con kiếm bộn tiền chắc? Một cơn bão đến là cuốn trôi sạch sành sanh!
Chuyện chẳng thấy Chu Thừa Lỗi tìm đến nhà cô , cái gì mệt nhọc kiếm tiền thì tìm đến. Bắt nạt vợ chồng cô thật thà thiện lương ! Chu Thừa Lỗi thích nuôi cá thì cứ nuôi, đừng hại nhà cô chứ!
Nhà cũ họ Chu.
Giang Hạ đang tắm, Chu Thừa Lỗi ở trong phòng gõ gõ đập đập. Cha Chu thu mua cá sống xong, thả khoang chứa nước tàu và bể ở trạm thu mua về nhà.
Nghe tiếng động trong phòng con trai, ông tò mò hỏi Chu: "A Lỗi gì trong phòng thế?"
Mẹ Chu: "Nó bảo chân ghế lỏng, đóng cho chắc."
Giang Hạ lúc tắm xong , thấy hai chuyện thì đỏ mặt, vội vàng giúp Chu dọn cơm.
Cha Chu cũng chẳng nghĩ nhiều. khi Chu và Giang Hạ dọn cơm xong mà Chu Thừa Lỗi vẫn hì hục trong đó, ông gọi to: "A Lỗi, ăn cơm thôi! Còn xong ?"
Chu Thừa Lỗi đang chui gầm giường, vọng : "Sắp xong , ăn ."
Cha Chu lầm bầm: "Cái ghế mấy cái chân mà đóng mãi xong?"
Giang Hạ chột : "Là cái bàn , chân bàn cũng lỏng ạ!" Nói xong cô gọi với trong phòng: "Chu Thừa Lỗi ăn cơm!"
Cha Chu ngạc nhiên: "Bàn đó chẳng đồ mới , nhanh hỏng thế?" Khi họ cưới, đồ đạc trong phòng đều sắm mới cả mà.
Mẹ Chu cũng : "Chất lượng kém thế cơ ? Mới mua bao lâu ! Giường lỏng ? Giường với bàn là một bộ ?"
Giang Hạ: "..."
Sau đó cha Chu phát hiện Giang Hạ bình thường da trắng bóc giờ mặt đỏ bừng! Ông đột nhiên ngộ . À, vợ chồng ân ái, tài lộc dồi dào!
Ông lớn tiếng vọng trong: "A Lỗi, đóng cho chắc , vội , để phần cơm cho con ."
Chu Thừa Lỗi suýt thì đóng đinh tay .
Buổi tối, Chu Thừa Lỗi đòi thử xem giường đóng đủ chắc . Giang Hạ từ chối. Cứ nghĩ đến lúc ăn cơm là cô thấy ngượng, nhịn đá một cái. Bị tóm gọn. Tiến quân thần tốc.
Thực nghiệm chứng minh, đóng chắc chắn. Không uổng công đóng thêm bao nhiêu đinh mỗi chân giường.
Ngày hôm vẫn thả lồng bè, là ở vùng biển đảo San Hô. Hôm nay bốn kinh nghiệm, nhanh hơn, đến 6 giờ chiều về đến bến tàu.
Mọi neo tàu xong, cùng về nhà thì Chu Lị ở đội sản xuất thấy Giang Hạ về liền chạy theo, : "Tiểu Hạ, chiều nay điện thoại tìm cô đấy! Người bảo tên là Trương Phức Nghiên, nhắn cô 6 giờ gọi ."
Giang Hạ đồng hồ, sắp đến 6 giờ . Cô cảm ơn một tiếng bảo Chu Thừa Lỗi: "Anh với cha về ! Em gọi cho Tiểu Nghiên." Chắc là nhận cá khô .
Chu Thừa Lỗi bảo cha về , còn cùng Giang Hạ. Giang Hạ nhớ của Trương Phức Nghiên, gọi trực tiếp luôn.
Điện thoại nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên truyền đến giọng vui vẻ của Trương Phức Nghiên: "Hạ Hạ, tớ tìm thấy em trai cả!"