Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 174: Lần đầu gặp gỡ

Cập nhật lúc: 2025-11-30 11:50:08
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Hạ Trương Phức Nghiên , đầu óc "ong" lên một tiếng, tim thắt : "Ý ? Sao tìm thấy?"

 

Chẳng lẽ Diệp Nhàn bắt cóc ? Cô nhanh chóng lục trí nhớ về những miêu tả liên quan đến Giang Đông trong sách, tiếc là nhớ năm hai đại học gặp sự cố gì!

 

trong sách nhắc sơ qua việc Giang Đông từng t.a.i n.ạ.n xe nhỏ, viện. Diệp Nhàn đích chăm sóc , lau , dìu vệ sinh, chăm sóc tỉ mỉ từng chút một, đó Giang Đông sa lưới tình, một lòng một với cô . vụ t.a.i n.ạ.n đó hình như xảy năm ba đại học mà! Tuy nhiên Giang Hạ cũng nhận , đôi khi thực tế diễn giống hệt trong sách!

 

Chu Thừa Lỗi Giang Hạ, đưa tay nắm lấy tay cô, truyền cho cô sức mạnh, bảo cô đừng hoảng loạn.

 

Trương Phức Nghiên giọng Giang Hạ vẻ căng thẳng, cô hiểu lầm nên vội giải thích: "Tớ đến lớp tìm, đến ký túc xá tìm cũng thấy . Bạn cùng phòng bảo nhận một lá thư, cái gì mà 'phát tài ! sắp phát tài !', đó cầm thư chạy mất. Tớ hỏi thăm thì cùng một giáo sư trong khoa đến viện nghiên cứu để phát triển máy móc gì đó, dạo lên lớp, cũng bao giờ về ký túc xá. Bạn cùng phòng còn bảo đến yêu cũng tìm thấy !"

 

Giang Hạ thở phào nhẹ nhõm, yên tâm hơn hẳn: "Không tìm thấy thì kệ nó ."

 

Đến Diệp Nhàn còn tìm thấy thì Giang Đông thực sự an .

 

Giang Hạ hỏi: "Cá cơm ăn ngon ? Nếu thích ăn thì phần của thằng bé cứ lấy mà ăn ! Để lâu hỏng mất, cũng chẳng bao giờ nó mới về trường."

 

Giọng Trương Phức Nghiên vui vẻ hẳn lên: "Ngon lắm! Trưa nay tớ mới nhận , chia cho bạn bè ăn, mới một buổi chiều hết vèo một nửa, ai cũng hỏi mua! Hạ Hạ, bao giờ rảnh gửi thêm một trăm cân cá cơm nữa nhé! Hai trăm cân cũng , gửi nhiều vị cay chút, thích ăn cay hơn, tớ cũng thế."

 

Giang Hạ : "Được, nhưng nhanh thế , món tốn dầu lắm, tớ đang hết phiếu dầu."

 

Trương Phức Nghiên đáp ngay: "Tớ gửi cho ít phiếu. , cá chim vàng và cá phèn hồng khô, cứ nửa tháng gửi cho tớ 500 cân nhé."

 

Giang Hạ ngạc nhiên: "Nhà ăn trường học thu mua cá khô á? Không sợ sinh viên hóc xương ?"

 

Trương Phức Nghiên: "Toàn lớn cả , sợ gì chứ? Nhà ăn thi thoảng cũng cá tươi mà! Hơn nữa cá chim vàng và cá phèn hồng ít xương dăm, chỉ xương sống, loại cá ít xương thế mà còn hóc thì nhất đừng ăn cá nữa."

 

Giang Hạ cảm thấy lẽ khác biệt quan điểm với thời đại . Cô nghĩ nhà ăn trường học sợ trách nhiệm sẽ chọn cá xương cho sinh viên ăn, nhưng thời lẽ nhiều đến việc truy cứu trách nhiệm đến thế, nên cũng quá sợ sệt.

 

Giang Hạ bèn : "Được , hôm Tết Trung Thu tớ sẽ gửi một đợt cá khô lên, hôm đó tiện thể tớ cũng lên thành phố."

 

Còn mười hai ngày nữa là Trung Thu. Hôm đó ăn trưa xong cô sẽ cùng Chu Thừa Lỗi về nhà đẻ ăn tết. Chu Thừa Sâm và Lý Tú Nhàn sẽ về nhà ăn tết nên lo cha chồng bầu bạn.

 

Trương Phức Nghiên đồng ý, thêm: "Hạ Hạ, mợ tớ bảo sẽ Hội chợ Quảng Châu phiên dịch ? Trường tớ cũng tổ chức cho sinh viên khoa ngoại ngữ phiên dịch, tớ cũng đấy, đến lúc đó chúng gặp nhé. Cậu ở cùng phòng với tớ !"

 

Giang Hạ mỉm : "Được, hẹn gặp ở đó nhé."

 

Cước điện thoại đắt đỏ, Trương Phức Nghiên chốt xong liền cúp máy.

 

Giang Hạ cúp máy, cảm ơn Chu Lị cùng Chu Thừa Lỗi rời khỏi đội sản xuất. Chu Thừa Lỗi hỏi: "Giang Đông thế?" Tai , dù cố lắng nhưng âm thanh lọt từ ống chỉ loáng thoáng.

 

"Không , nó nghiên cứu phát minh với giáo sư thôi." Giang Đông chắc là nghiên cứu máy hút chân , bao giờ mới xong. Để tránh việc nghiên cứu xong rảnh rỗi yêu đương, Giang Hạ quyết định tối nay thư bảo nghiên cứu thêm dây chuyền sản xuất loại túi đóng gói dải zip. Thời dây chuyền sản xuất túi nilon , dải zip trông cũng khó , chắc là nghiên cứu nhỉ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-174-lan-dau-gap-go.html.]

, còn nhắc Giang Đông khi nghiên cứu xong máy hút chân thì nhớ đăng ký bằng sáng chế. Như chỉ việc hưởng phí bản quyền cũng đủ giàu to. Người thời ý thức về bản quyền lắm, Cục Sáng chế cũng mới thành lập lâu, cần nhắc nhở một chút.

 

Chu Thừa Lỗi hỏi tiếp: "Đồng chí Trương định đến đây ?" Anh loáng thoáng thấy Giang Hạ nhắc đến việc "đến lúc đó gặp".

 

Giang Hạ đáp: "Không , sinh viên khoa ngoại ngữ trường cũng Hội chợ Quảng Châu, rủ em ở cùng phòng."

 

Chu Thừa Lỗi thấy cô ở cùng phòng với Trương Phức Nghiên cũng an hơn, yên tâm phần nào, nhưng mà...

 

Anh : "Hay là em cứ thuê thêm một phòng nữa? Để cũng ."

 

Giang Hạ : "Anh cũng định ?"

 

Chu Thừa Lỗi: "Anh chắc chắn sẽ thăm em, chỉ là ngày nào."

 

"Thế đến lúc đó hãy thuê! Thuê một phòng để chẳng lãng phí tiền ?" Gần đây dân làng đều bảo vợ chồng cô tiền nhiều chỗ tiêu nên mới nuôi cá. Giang Hạ giờ cũng thấy Chu Thừa Lỗi đúng là thừa tiền thật! Hội chợ diễn nửa tháng, bản còn ngày nào mà bắt cô thuê phòng để , chẳng lẽ trả tiền phòng oan uổng cho mười lăm ngày?

 

Chu Thừa Lỗi: "Trong thời gian hội chợ phòng dễ thuê ."

 

"Cũng đúng, thế thì đừng nữa."

 

Chu Thừa Lỗi: "..."

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Không , nhất định !

 

Trương Phức Nghiên cúp điện thoại xong, tiện đường ghé qua ký túc xá Giang Đông xem về . Nếu về thì chỗ cá cơm cô sẽ bán cho bạn cùng phòng và bạn học , để lâu mất ngon, phí phạm.

 

Trương Phức Nghiên về phía ký túc xá nam. Phòng Giang Đông ở tầng hai. Khi cô bước lên bậc thang cuối cùng thì một bóng mặc áo trắng từ chỗ rẽ lao .

 

Trương Phức Nghiên giật , theo bản năng lùi , quên mất phía là cầu thang. Chân cô bước hụt, trẹo một cái, ngã ngửa .

 

Mắt thấy sắp lăn xuống cầu thang, cô sợ hãi giơ hai tay định bám tường thì một bàn tay tóm chặt lấy, kéo mạnh . Eo cũng đối phương giữ lấy, cả kéo một lồng n.g.ự.c rắn chắc. đối phương kéo cô lên là buông tay ngay.

 

Trương Phức Nghiên vững thì mắt cá chân truyền đến cơn đau nhói, nổi, theo bản năng bám lấy cánh tay . Đối phương vội đỡ lấy cô để tránh xảy t.a.i n.ạ.n nữa.

 

"Xin ! Cô chứ? Có ?"

 

Giọng của đó , trong trẻo và dễ như tiếng suối chảy trong rừng.

 

Trương Phức Nghiên kìm ngẩng đầu . Chàng trai với ánh mắt lo lắng, gương mặt thanh tú, tóc cắt ngắn, trông sảng khoái tuấn tú.

 

Tim Trương Phức Nghiên lỡ một nhịp. Ai thế ? Đẹp trai quá mất!

 

 

Loading...