Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 182: Thím út quá lợi hại!
Cập nhật lúc: 2025-11-30 14:46:46
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới sự giáo d.ụ.c luân phiên của phụ và giáo viên, mấy đứa trẻ mới chịu khai là Chu T.ử Cường xúi giục chúng đòi tiền Chu Chu.
Chu T.ử Cường? Giang Hạ ngay là ai, là cháu nội của Phan Đái Đệ.
Giang Hạ cô giáo: "Cô giáo tính thế nào đây?"
Khóe miệng cô giáo giật giật, lập tức cam đoan: " nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả công bằng cho Chu Chu, bắt em bồi thường tiền cho cô, đồng thời phạt nặng và giáo d.ụ.c những học sinh , ngăn chặn tình trạng tái diễn!"
Lúc Giang Hạ mới tỏ dễ chuyện: "Vậy , phiền cô giáo giúp điều tra rõ xem 100 đồng nhé!"
Giang Hạ sang hỏi Chu Chu: "Chu Chu, trong trường còn bạn nào đòi tiền cháu nữa ?"
Chu Chu lắc đầu: "Dạ hết ạ."
Giang Hạ hỏi tiếp: "Thế ngoài đòi tiền , các bạn bắt nạt cháu ? Có thương ở ? Hay là để thím đưa cháu bệnh viện thành phố khám tổng quát xem nội thương nhé? Dù cũng trả tiền t.h.u.ố.c men và tiền xe mà. Bệnh viện thành phố khám thì lên bệnh viện tỉnh, hoặc bệnh viện thủ đô cũng , đằng nào cũng chi tiền!"
Phụ của mấy đứa trẻ: "..."
Gặp thứ dữ ! Bọn họ rốt cuộc chọc cái thứ gì thế ? Đừng mà ăn vạ!
Họ sang trừng mắt con : "Mày đ.á.n.h bạn hả?"
Mấy đứa trẻ lắc đầu nguầy nguậy: "Không , tuyệt đối !!"
"Không , bọn con chỉ xin tiền bạn hai ba thôi, tổng cộng 2 đồng! Hôm nay định xin tiếp thì phát hiện."
...
Giang Hạ hỏi Chu Chu: "Có thật ?"
Chu Chu gật nhẹ đầu.
Mọi đều thở phào nhẹ nhõm.
Giang Hạ trừng mắt mấy đứa trẻ: "Được, coi như bỏ qua, các trả 10 đồng! Lần mà phát hiện ai bắt nạt cháu , tiền cháu cánh mà bay, sẽ tìm mấy bắt đền đấy!"
Mấy đứa trẻ: "..."
Phụ : "..."
Không chứ, còn chơi kiểu nữa ?
Cô gái là ai ? Trông thì dáng đàng hoàng, mà cư xử chẳng giống thế?
Có phụ thắc mắc: "Tại là 10 đồng, 2 đồng ?"
Giang Hạ: "Đi bệnh viện kiểm tra mất tiền ? Có đền ? Không đền thì các vị tự đưa con bé kiểm tra."
Giang Hạ thiếu 10 đồng ? Không thiếu, chẳng qua bắt đối phương "chảy máu" một chút thì sợ họ coi trọng sự việc.
2 đồng thì nhiều, nhưng mất trắng thì cũng đau lắm, giống như lương tháng chỉ 2-3 ngàn mà phạt đỗ xe trái phép mất 200 . Đau thế mới nhớ đời!
Các phụ : "..."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Thế là ăn vạ còn gì? Mẹ kiếp, chọc cái giống gì thế ? Về nhà dặn con tránh xa con cháu nhà cô !
Có phụ thấy phiền phức, móc luôn 2 đồng : "Đền đây, xong nợ nhé, đừng tìm chúng nữa!"
Mấy phụ còn thấy cũng đau lòng móc mỗi 2 đồng đền cho Giang Hạ. Trong lòng họ thề về đến nhà sẽ dạy cho con một trận nhớ đời, cấm tiệt bén mảng đến gần Chu Chu kẻo hố!
Giang Hạ nhận tiền, cầm lấy cặp sách của Chu Chu từ tay Chu Văn Diệu: "Để xem còn mất thứ gì . Hộp bút chì của cháu đắt lắm đấy, mua ở bách hóa thành phố, mất 3 đồng lận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-182-thim-ut-qua-loi-hai.html.]
"Cái cặp sách cũng là đồ mới, mua mất 10 đồng, mấy đứa con các vị giằng xé rách ."
Mọi : "..."
Đây mới là cướp trắng trợn giữa ban ngày ban mặt !
Cuối cùng, Giang Hạ giả vờ lấy từ hộp bút chì 10 tờ tiền mệnh giá 10 đồng: "Hóa 100 đồng ở đây!"
Cả phòng: "..."
Hóa nãy giờ 100 đồng đó lấy mất?! Suýt thì dọa c.h.ế.t bọn họ! Vừa cứ tưởng đền đứt cả tháng lương.
Giang Hạ : "Con cái các vị cũng lời khác nhỉ, bảo lấy tiền của bạn là lấy ngay, thế thành thói quen ? Hôm nay là lấy của cháu , mai mốt lấy của bạn khác? Lấy thì về trộm của nhà ? Lớn lên thì ? Có lời xúi bẩy chuyện phi pháp ?"
Các phụ : "..."
Giang Hạ buông lời răn đe xong liền dắt Chu Chu .
Chu Văn Diệu và Chu Văn Tổ hùng dũng oai vệ theo . Thím út quá lợi hại! Đến cả giáo viên cũng thím như chong chóng.
Giang Hạ dắt Chu Chu về, đường cô dạy bé: "Sau ai bắt nạt cháu, về nhà nhất định với lớn, hoặc tìm các , đừng giấu trong lòng."
Chu Văn Diệu xen : " đấy! Sao tìm với cả? Bọn sẽ giúp em dạy dỗ mấy đứa bắt nạt, xem ai còn dám động em!"
Chu Chu lí nhí: "Các học tan học đều chạy nhanh quá, tan học chẳng thấy bóng dáng , em tìm ."
Chu Văn Diệu: "..."
Cũng , tan học học, bọn nó rủ chạy rừng trúc bắt đuông dừa nướng, thì chọc tổ ong vò vẽ lấy nhộng nướng ăn, khi còn cầm ná cao su b.ắ.n chim sẻ, leo cây lấy trứng chim, lội sông bắt lươn, bắt rắn nước... Chu Chu dám chơi cũng dám ăn mấy thứ đó, thích mấy trò con trai, nên chúng ít khi rủ em cùng. Kể cả ở trường, tan học là chúng tót căng tin mua đồ ăn vặt, hoặc chạy xin ăn ké của bạn, chơi b.ắ.n bi, đập hình, nên Chu Chu tìm thấy cũng là bình thường, con trai con gái chơi khác mà.
"Thế tan học về nhà em mách bọn cũng , mấy em sẽ đ.á.n.h , xem ai dám bắt nạt em! Thằng Chu T.ử Cường sẽ giúp em dạy dỗ nó! Thím út, thằng Chu T.ử Cường cứ giao cho bọn cháu!"
Giang Hạ: "Được, giao nó cho mấy em cháu. Nếu thấy nó bắt nạt Chu Chu thì đừng khách sáo. Sau các cháu cũng để ý một chút, đừng để ai bắt nạt Chu Chu. Chăm sóc em gái , thím út sẽ thưởng."
Các chủ động giải quyết thì cứ giao cho chúng. Trẻ con cũng cần học cách tự giải quyết vấn đề, giải quyết thì lớn hẵng tay. Giang Hạ kiếp từ nhỏ việc đều tự giải quyết, kể cả chuyện học phí. Năng lực của trẻ con tuy hạn nhưng tiềm năng thì vô hạn.
Hơn nữa bố của Chu T.ử Cường dạo nhà, nó cũng ở trong thôn, hình như về nhà đẻ, nên thằng bé cũng ít về thôn. Dù Giang Hạ cũng lâu thấy hai con họ, cũng thấy tiếng cãi vã bên hàng xóm. Nhà bên đó giờ chỉ gia đình con cả của Phan Đái Đệ ở, nhà đó cũng khách sáo và thật thà.
Giang Hạ với Chu Chu: "Chu Chu, gặp chuyện như thế mà , cháu với lớn để lớn giải quyết. Nếu cháu nhịn một , chúng sẽ đà lấn tới, ? Chú thím chẳng sợ gì cả, chỉ sợ cháu bắt nạt thôi! Thím thà cháu là đứa bắt nạt khác, còn hơn là đứa bắt nạt, hiểu ?"
Chu Chu sững một chút, hồi lâu mới gật đầu.
Vừa cô bé Giang Hạ nắm tay, thím hùng hổ dạy dỗ bạn học, phê bình cô giáo, chỉ trích phụ , giống như một con gà mái xù lông bảo vệ con. Những bạn nam hung dữ trong mắt cô bé, mặt thím út đều như rùa rụt cổ, dám ho he. Nhìn cô giáo và các phụ bó tay thím, cô bé dường như hiểu điều gì đó, nhưng như hiểu hẳn.
Giang Hạ nhiều nữa. Chu Chu nhát gan, tính cách ngày một ngày hai là sửa , nhưng nhất định sửa, nếu lớn lên dễ chịu thiệt thòi.
Giang Hạ chợt nhớ đến trong sách, Chu Chu ruột đón . Do ruột cô bé mãi con, lo về già con ruột nương tựa, nên tám năm khi tái giá, lúc Chu Chu học lớp 4, bà đến đón cô bé . Chu Chu đón , vì tính tình quá nhu mì nên ở nhà cha dượng luôn bắt nạt, việc nhà việc cửa gì cũng đến tay. Sau học hết cấp hai ép gả chồng. Lấy chồng , tính cách vẫn yếu đuối, cũng nhà đẻ bắt nạt. Sinh hai đứa con gái, bản cô bé cũng thấy tự ti vì sinh con trai, chồng hành hạ đến mức nào cũng dám kêu ca. Sau mang thai, việc quá sức dẫn đến sinh non, suýt mất mạng. Lúc đó nhà họ Chu mới chuyện, đến đón về.
Bước chân Giang Hạ khựng : Nếu ruột Chu Chu đến đón, cô ngăn cản thế nào đây? Dù cũng là ruột, đón con ruột về là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Giang Hạ thực cách ngăn cản, nhưng cha Chu đồng ý . Thôi đợi Chu Thừa Lỗi về bàn bạc với .
Về đến nhà, cha Chu đều hỏi han tình hình. Giang Hạ kể đầu đuôi câu chuyện.
Mẹ Chu c.h.ử.i đổng lên: "Cái thứ ôn dịch nào thế hả? Để bà tìm nó tính sổ! Mẹ kiếp, tiền nhà bà mà cũng dám cướp ? @#%$..."
Lại là một tràng liên thanh c.h.ử.i bới!
Chu Văn Diệu khai danh tính mấy nhà . Thế là Chu chạy đến tận cửa từng nhà c.h.ử.i cho một trận! Mấy đứa trẻ đó c.h.ử.i đến mức trốn biệt trong nhà dám thò mặt .
Chu T.ử Cường chiều học về cũng bốn em nhà họ Chu chặn đường dạy cho một bài học.
Chiều nay kịp thành phố nữa, Giang Hạ đành để sang ngày mai.