Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 186: Sao Giang Hạ lại ngốc thế nhỉ?
Cập nhật lúc: 2025-11-30 14:46:50
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Hạ đáp: "Em qua tòa soạn lấy ít sách nên chậm, dạo xong ạ?"
Chu Lị : "Xong , đồ trong thương trường thật, nhưng đắt quá, nỡ mua."
Giang Hạ hỏi Chu Chu và Chu Văn Tổ: "Hai đứa mua gì ?"
Chu Văn Tổ phụng phịu: "Bà thím Hai mua cho kẹo. Mẹ cháu quên mang tiền."
Bảo là đưa nó thương trường thành phố mua đồ, thích gì mua nấy. Ai ngờ lúc nó đòi mua thì bảo quên mang tiền! Không mang tiền thì thương trường cái gì? Làm nó mừng hụt!
Chu Văn Tổ đầu thương trường, giờ chỉ Cung Tiêu Xã ở trấn. Nghe bạn bảo thương trường thành phố to lắm, đồ bán nhiều hơn hẳn Cung Tiêu Xã. Bạn nó đúng thật! Thương trường to hơn Cung Tiêu Xã nhiều! Bạn nó cái máy chơi game mua ở đây, nó cũng thích lắm, mỏi chân mới tìm thấy. Tràn trề hy vọng đòi mua, kết quả thất vọng tràn trề.
Giang Hạ đoán Điền Thải Hoa sẽ nỡ mua nhiều đồ cho con, nhưng ngờ cô phũ phàng bảo quên mang tiền!
"Thế hai đứa thích mua gì?"
Chu Chu lắc đầu: "Không ạ."
Chu Văn Tổ: "Thím út, cháu mua máy chơi game."
Máy chơi game? Món dễ gây nghiện lắm! Giang Hạ tiếc tiền, mà sợ Chu Văn Tổ ham chơi, nghĩ ngợi một chút : "Nếu mấy em trong nhà thi giữa kỳ ai 100 điểm, thím út sẽ mua một cái! Lúc đó ai 100 điểm thì cho đó chơi, thì nhịn."
Mắt Chu Văn Tổ sáng rực: "Được ạ." Nó mới lên lớp 2, thấy 100 điểm dễ ợt, vì lớp 1 nó 100 điểm!
Chu Lị khen: "Thím út chiều cháu ghê."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Giang Hạ thấy mụ nịnh nọt cũng chỉ trừ, liếc đồng hồ, còn mười phút nữa mới đến 5 rưỡi.
Giang Hạ bảo: "Em đưa hai đứa mua chút đồ. Mọi đợi ở đây một lát nhé? Nhanh thôi."
Điền Thải Hoa còn bán ngọc trai! Tưởng Giang Hạ bán ngọc, vội : "Chị cũng ."
Chu Lị thực cũng thể hiện mặt Giang Hạ, nhưng đồ thương trường đắt quá, nhỡ Giang Hạ mua đồ đắt tiền cho trẻ con, mụ cũng xót ruột nếu mua theo, nên : "Mọi , đợi Quốc Hoa ở đây, cứ từ từ chọn, bảo Quốc Hoa đợi."
Điền Thải Hoa : "Thế thì quá, phiền thím Hai nhé, nhớ đợi bọn cháu đấy!"
Chu Lị: "Yên tâm!"
Giang Hạ cũng cảm ơn dắt hai đứa trẻ thương trường.
Điền Thải Hoa hỏi ngay: "Là bán..." Cô vỗ vỗ túi xách, dám to.
Giang Hạ đáp: "Lần chị bán nhé, nãy em bán ."
Điền Thải Hoa hét lên: "Cô bán á, đợi chị?"
Giang Hạ cô , nhạt giọng: "Chị chẳng dạo phố với thím Hai ? Chẳng lẽ chị bà chị bán ngọc trai, chúng nhặt nhiều ngọc trai biển thế ?"
Điền Thải Hoa tức tối: "Chị dạo với bà bao giờ?" Đương nhiên bán ngọc trai quan trọng hơn chứ!
Giang Hạ: "Chẳng lúc đến chị rủ bà cùng ?"
Điền Thải Hoa: "..." Hình như chuyện đó thật! A, tức c.h.ế.t mất! Biết thế đừng lắm mồm! Lúc cô chỉ buột miệng thôi mà!
Giang Hạ đưa hai đứa trẻ đến cửa hàng dụng cụ thể thao, mua một bộ vợt bóng bàn và một bộ vợt cầu lông. Bóng bàn lấy hai quả, cầu lông dễ hỏng nên lấy mười quả. Vận động cho sức khỏe, ở trường bàn bóng bàn, để Chu Chu chơi với bạn bè ở trường và trong thôn nhiều hơn.
Sau đó cô mua thêm một quả bóng đá, hai cái dây nhảy, tiêu gần hết tiền lẻ mới thôi.
Chu Văn Tổ sướng quá nhảy cẫng lên kéo tay Giang Hạ, thím út quá mất! Nó cũng ở với thím út giống Chu Chu.
Giang Hạ dặn: "Hai đứa về chơi chung với các , rủ cả các bạn trong thôn chơi cùng cũng , nhưng chơi xong nhớ mang về nhà, đừng để mất nhé."
Giang Hạ nghĩ những môn thể thao nam nữ đều chơi , hơn nữa trừ nhảy dây thì đều cần đồng đội, đá bóng ở bãi cát chắc chắn nhiều đứa tham gia, Chu Chu chơi nhiều với bạn bè thì tính cách sẽ hoạt bát hơn.
Điền Thải Hoa thấy Giang Hạ mua bao nhiêu đồ, tốn hơn 100 đồng, thầm nghĩ: Ngọc trai chắc chắn bán nhiều tiền lắm nhỉ? Không thì cô hào phóng thế? Cô hối hận vì rủ Chu Lị cùng, nếu ngọc trai của cô cũng bán .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-186-sao-giang-ha-lai-ngoc-the-nhi.html.]
Bốn khỏi thương trường đúng 5 rưỡi, nhưng máy kéo của Chu Quốc Hoa vẫn tới. Giang Hạ sợ trẻ con đói, mua ít bánh bao, định để ăn đường. Đợi thêm hai mươi phút, gần 6 giờ, Chu Lị sốt ruột ngó nghiêng: "Sao mãi thấy tới nhỉ?"
Lúc một chiếc xe jeep dừng cửa thương trường, xe xuống, Giang Hạ liếc qua cũng để ý. Người xe jeep Giang Hạ mấy , vẻ chắc chắn.
Năm phút , Trương Vanh từ trong , thấy Giang Hạ về, bèn đến gần: "Em dâu, máy kéo trong thôn đến ?"
Giang Hạ : "Vâng. Anh Hai tan ạ?"
"Tan , đang định về." Trương Vanh vẫy tay với xe jeep.
Người xe jeep thấy trai chuyện với Giang Hạ, xác nhận phận của cô, lập tức tháo dây an , xuống xe. Trương Duệ đến mặt Giang Hạ, giơ tay chào kiểu quân đội, hô to: "Chào chị dâu!"
Trương Duệ mặc quân phục, kính trọng Giang Hạ như , khiến Chu Lị và Điền Thải Hoa chấn động! Chu Lị lén đ.á.n.h giá Trương Duệ biển xe jeep, trong lòng dậy sóng. Xe là xe cấp phối ? Chức vị cao lắm mới cấp xe riêng chứ? Người như mà gọi Giang Hạ là chị dâu! Giọng điệu cung kính thế ! Còn nữa, đàn ông là giám đốc cửa hàng trang sức trong thương trường ? Lúc nãy qua, mụ thấy nhân viên gọi như thế. Chu Lị đầu tiên cái trực quan về mạng lưới quan hệ của Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi.
Giang Hạ đáp: "Chào Ba!" Trương Duệ nhỏ tuổi hơn Chu Thừa Lỗi nhưng lớn hơn Giang Hạ, cô gọi Trương Vanh là Hai thì gọi Trương Duệ là Ba.
Trương Duệ thụ sủng nhược kinh, cảm giác như đang chiếm hời của đoàn trưởng, vội : "Chị dâu cứ gọi là Tiểu Trương !"
Trương Vanh: "Em dâu, muộn , đừng đợi nữa, chúng ăn cơm , để Trương Duệ đưa về!"
Trương Duệ lập tức hưởng ứng: " đấy chị dâu, ăn cơm !"
Điền Thải Hoa động lòng, cô mới ăn tiệm ở thành phố một , là từ mấy năm bán cá cho đội sản xuất cùng Chu Thừa Hâm. Đã bao nhiêu năm !
Chu Lị cũng xao động, ăn cơm cùng những thế , quen thì quá.
Giang Hạ thì ngại, từ chối: "Không cần ạ, chắc xe sắp tới . Nhỡ máy kéo đến mà bọn em đây thì ."
Lúc một chiếc ô tô con màu đen dừng , cửa sổ hạ xuống: "Hạ Hạ!"
Giang Hạ sang: "Ba."
Cha Giang mở cửa xuống xe: "Con gì ở đây thế?"
Trương Vanh, Trương Duệ vội vàng chào hỏi, thì chào bác, thì giơ tay chào theo điều lệnh. Cha Giang chào .
Sau đó ông hỏi Giang Hạ: "A Lỗi ? Muộn thế còn về, tối nay về nhà ngủ một đêm nhé?"
Giang Hạ đáp: "Anh biển xa ạ. Con về nhà , chị dâu và các cháu con đều ở đây, hơn nữa cha chồng con còn đang đợi ở nhà, sợ ông bà lo. Lát nữa trong thôn lái máy kéo đến, con máy kéo về thôi."
Cha Giang lúc mới sang Điền Thải Hoa và Chu Lị.
Điền Thải Hoa sợ khí thế của cha Giang, ấp úng: "Chào... ông thông gia."
Chu Lị thiết: "Ông thông gia, là thím Hai của Hạ Hạ."
Giọng cha Giang ôn hòa, nhẹ: "Chào ."
Giang Hạ bảo hai đứa trẻ chào ông ngoại. Hai đứa ngoan ngoãn lí nhí: "Cháu chào ông ngoại ạ."
Cha Giang đáp "Ngoan", xoa đầu chúng, tiện tay xem đồng hồ, Giang Hạ: "Đi ăn cơm với ba hẵng về? Đừng để trẻ con đói."
Trương Vanh : "Cháu cũng bảo thế đấy ạ."
Giang Hạ lắc đầu: "Con mua bánh bao ăn đường , với máy kéo bao giờ tới, thể để một chuyến tay ."
Điền Thải Hoa buột miệng: "Có thể để thím Hai ở đây đợi cháu thím mà! thím Hai?"
Có cơm ăn, xe jeep hoặc xe con đưa về, tội gì máy kéo? Máy kéo chậm xóc, bằng ô tô con! Hơn nữa Chu Quốc Hoa mãi thấy mặt mũi , ai bao giờ mới tới? Đi máy kéo về đến thôn thì tối mịt mù !
Sao Giang Hạ ngốc thế nhỉ?
Điền Thải Hoa chỉ hận thể đồng ý cho Giang Hạ!
Chu Lị: "..."