Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 210: Cuộc sống này quá có hy vọng

Cập nhật lúc: 2025-12-01 05:10:34
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dân làng thấy cha Chu chạy tới lập tức lớn tiếng : “Chu Vĩnh Phúc, nhà ông sắp phát tài !”

 

“Chu Vĩnh Phúc, con trai út ông nhặt một con cá Sủ Vàng to đùng. sống mấy chục năm còn từng thấy con cá Sủ Vàng nào to như , ông phát tài !”

 

“Đấy là một con ? Đấy là cả một đàn! Mẹ kiếp, ghen tị c.h.ế.t lão tử!”

 

“Vận biển nhà ông gần đây quá chừng!”

 

Cha Chu và Chu Thừa Hâm chạy tới gần, mặt hớn hở.

 

Đặc biệt là cha Chu, thấy Chu Thừa Lỗi ôm con cá , cái khóe miệng sắp toác tận mang tai.

 

Cá Sủ Vàng !

 

Cá Sủ Vàng to thế , ông sống mấy chục năm còn từng thấy.

 

Phát !

 

Phát !

 

Ông ngay Vượng Tài hai vợ chồng bắt hải sản cũng thể kiếm chiếc xe máy hôm nay mà!

 

Ha ha... Chỉ sợ chỉ là xe máy !

 

Chu Thừa Lỗi với cha Chu: “Ba, ba với cả đóng cá sọt , lát nữa con bê. Đưa cái túi vải cho con, con mang về nhà .”

 

Ở đây thỉnh thoảng sóng đ.á.n.h lên, tránh ướt túi vải.

 

Bên trong chính là hợp đồng mặt tiền cửa hàng ở chợ hải sản.

 

Cha Chu vội vàng tháo cái túi xuống, cùng với chìa khóa xe máy đưa cho Chu Thừa Lỗi.

 

Giang Hạ đưa tay: “Để em đeo cho.”

 

Người đang ướt sũng nước.

 

Chu Thừa Lỗi liền đưa túi cho Giang Hạ, “Em thuận tiện xách luôn thùng nước .”

 

Cha Chu thoáng qua đồ trong thùng, đó trừng lớn hai mắt!

 

Trời đất ơi!

 

Đây là ốc giác (ốc dừa)?!!!!!!!

 

Cha Chu lập tức dặn dò Chu Thừa Lỗi: “Cái thùng đồ , trừ Tiểu Hạ ai đụng ! Biết ? Mau về nhà ! Đợi ba về!”

 

Lần chỉ sợ kiếm một chiếc xe máy, chỉ sợ kiếm cả một căn nhà thị trấn !

 

Tệ nhất cũng thể kiếm một căn hộ trấn!

 

Chu Thừa Lỗi quan tâm cha , một tay ôm con cá Sủ Vàng lớn , hiệu cho Giang Hạ xách thùng nước lên, đó nắm lấy bàn tay nhỏ đang xách thùng nước của Giang Hạ.

 

Giang Hạ bàn tay to trực tiếp bao lấy tay nhỏ của nàng, dùng chút lực, như kéo nàng, xách thùng nước lên, cần nàng tốn sức.

 

Khóe miệng Giang Hạ khẽ nhếch, nhịn liếc một cái, thật sự mỗi ngày đều sẽ sự chăm sóc tỉ mỉ nhỏ bé của cho ấm lòng.

 

Hắn đối với nàng luôn chu đáo việc.

 

“Nhìn chân.” Nhận thấy tầm mắt của nàng, Chu Thừa Lỗi cúi đầu liếc nàng một cái, nắn nắn bàn tay nhỏ của nàng, nhắc nhở.

 

Giang Hạ đầu , nụ thanh thoát xuống chân.

 

Chu Thừa Lỗi thấy mặt nàng ý , khóe mắt đuôi mày ướt át cũng nhiễm ý , nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

 

Cha Chu thấy hai liếc mắt đưa tình, trong mắt đuôi mày đều là ý , mỗi một bên ôm/đeo một vật nặng (con cá to, cái túi vải), ở giữa tay nắm tay, cùng xách một cái thùng nước.

 

Xa xa biển trời một màu, chân đá lởm chởm, bóng dáng bọn họ dìu dắt về phía .

 

Cha Chu liền trong cảnh biển trời một màu , cảm nhận sự vui mừng mặt!

 

Cái bóng dáng ân ái thế nào cũng thấy phát đại tài!

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

“Chu Vĩnh Phúc, ông ngẩn đó gì, mau đây đóng cá sọt!” Mẹ Chu la lớn.

 

“Tới đây!” Cha Chu hồn, vội vàng chạy tới giúp đỡ.

 

Con đường phía lẽ gập ghềnh, sóng gió lẽ lớn, nhưng chỉ cần vợ chồng đồng lòng, dìu dắt , sợ?

 

Động tác của cha Chu nhanh nhẹn nhặt từng con từng con cá Sủ Vàng bỏ trong khung.

 

Đám cá Sủ Vàng thật là to, mỗi con mười mấy hai mươi cân chứ!

 

Phần phật, phần phật, phần phật lạp...

 

Vùng lên, hỡi những ai chịu nô lệ...

 

Quê hương chúng cánh đồng hy vọng, khói bếp bay những ngôi nhà mới xây...

 

Cha Chu vui đến nỗi, nhịn hát thầm trong lòng, hết bài đến bài khác!

 

Cuộc sống quá hy vọng !

 

Nằm mơ cũng ngờ tới, sắp già , còn thể sống những ngày tháng đầy hy vọng như !

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-210-cuoc-song-nay-qua-co-hy-vong.html.]

Chu Thừa Lỗi cùng Giang Hạ cùng về bến tàu, xe máy còn dựng ở đó.

 

Giang Hạ thấy mấy dân làng nhặt cá Sủ Vàng đang về phía trạm thu mua, vội gọi bọn họ : “Thím ơi, các thím định bán cá cho trạm thu mua ? Không giữ ?”

 

Loại cá giá trị d.ư.ợ.c liệu cao.

 

Mấy đầu .

 

xong hỏi: “ ! Không bán giữ gì? Con dâu nhà sinh xong , Tiểu Hạ cháu thu ? Bong bóng cá sinh xong ăn cực ! Cháu còn sinh con, thể giữ một ít!”

 

Giang Hạ hào phóng, thu mua cá luôn đắt hơn trạm thu mua một chút.

 

Giang Hạ : “Thu ạ!”

 

Một phụ nữ khác xong bụng Giang Hạ một cái: “Đây là tin vui, chuẩn giữ chút bong bóng cá mẫn để sinh xong ăn ?”

 

Giang Hạ , đáp lời : “Các thím bán bao nhiêu tiền?”

 

Trong đó một phụ nữ xách con cá nhặt lên : “Của thím đây 50 đồng một con, bán cho cháu!”

 

cố ý hét giá cao, dù Giang Hạ cũng tiền!

 

xong ngứa mắt: “Bà đây là ăn tươi nuốt sống ! 50 đồng một con. Lấy bong bóng cá phơi khô tách bán cũng giá cao như . Tiểu Hạ, của thím đây 30 đồng là .”

 

Giang Hạ thoáng qua, hai con cá của các bà đại khái mười cân, 50 đồng tính là năm đồng một cân, Giang Hạ cũng mặc cả, : “Được! Cá của hai thím cháu đều thu 50 đồng một con.”

 

Những khác nhao nhao tới: “Tiểu Hạ, thím cũng một con! Thím cũng bán 50 đồng một con cho cháu!”

 

“Tiểu Hạ, con của thím to hơn của họ, mười lăm cân, bao nhiêu tiền?”

 

Chu Thừa Lỗi chỉ nhanh chóng về nhà để Giang Hạ quần áo liền : “Tính theo giá năm đồng một cân, mang cá đến nhà cháu ! Bọn cháu quần áo ướt, về đồ !”

 

“Được, tụi thím lát nữa mang qua cho các cháu.” Mấy nhao nhao .

 

Thương lượng xong với dân làng, Chu Thừa Lỗi liền chở Giang Hạ lái xe máy về nhà.

 

Con cá đặt đùi Giang Hạ giữ.

 

Về đến nhà, Chu Thừa Lỗi xách hai thùng nước ấm cho Giang Hạ: “Đi tắm , tắm xong gội đầu.”

 

Nước ấm đun trong chảo sắt, là Châu Châu đun sẵn.

 

“Anh pha thêm một thùng nước ấm nữa, em gội đầu tắm ở trong đó luôn, cần giúp em gội , lát nữa trong thôn đưa cá tới, thu cá.” Giang Hạ ôm quần áo phòng tắm.

 

Chu Thừa Lỗi liền giúp nàng xách thêm một thùng nước ấm phòng tắm.

 

Nước trong chảo sắt đều đun sôi, hiện tại thời tiết lạnh, một nồi nước sôi pha ba thùng nước ấm là đủ.

 

Chu Thừa Lỗi giúp Giang Hạ chuẩn nước tắm xong, nấu cho nàng một bát canh gừng đường đỏ.

 

Sau đó dân làng đưa cá tới.

 

Chu Thừa Lỗi bận rộn thu cá.

 

Lúc đám cha Chu cũng vận chuyển hết cá về, thấy Chu Thừa Lỗi đang thu cá, hơn nữa giá năm đồng một cân, Điền Thải Hoa nhịn : “Trong nhà nhiều như , chú còn thu gì?”

 

Năm đồng một cân, bà đều bán cá cho chú em luôn chứ!

 

Vừa nãy bà và Giang Hạ cùng hứng cá, lẽ mỗi một nửa.

 

Chu Thừa Lỗi: “Hạ Hạ bảo thu.”

 

Cha Chu: “Vậy thì thu!”

 

Vượng Tài thu, nhất định là đạo lý của con bé.

 

Điền Thải Hoa , cũng quyết định cá của bà cũng bán, khi nào Giang Hạ bán, bà mới bán theo!

 

Giang Hạ thu mua là vì nàng loài cá ở đầu thập niên 80, cũng chính là hiện tại, vẫn là loài cá chiếm ưu thế, xuất hiện khá nhiều ở một vùng biển. mười năm tám năm , do ô nhiễm môi trường và đ.á.n.h bắt quá mức, trữ lượng tài nguyên giảm mạnh, trở thành động vật bảo vệ.

 

Cho nên đến thời hiện đại, một cân keo bong bóng cá Sủ Vàng mới giá trị 150 vạn trở lên.

 

Bởi vì còn nữa, thì cũng là đồ sưu tầm từ ba mươi năm .

 

Sưu tầm keo bong bóng cá từ ba mươi năm trở lên, đến niên hạn vốn đủ lâu, sắp thành đồ cổ , hơn nữa keo bong bóng cá để càng lâu d.ư.ợ.c hiệu càng .

 

nàng ăn qua, cũng d.ư.ợ.c hiệu thật . Đắt, nàng chỉ là thật sự đắt!

 

Đống keo bong bóng cá , Giang Hạ cũng định sưu tầm ba mươi năm trở lên!

 

Mười cân cá một cân keo, chỗ của nàng chắc hai mươi cân keo bong bóng cá.

 

Để đến tương lai 150 vạn một cân, cũng chính là 3000 vạn!

 

Cho dù lạm phát lợi hại đến , tiền giá trị bằng bây giờ, thì 3000 vạn cũng là 3000 vạn.

 

Thu xong cá, cha Chu, Chu và vợ chồng Chu Thừa Hâm vội vàng mổ cá, chỉ sợ để lâu đủ tươi, ngay cả cơm tối cũng chẳng màng.

 

Giang Hạ rảnh lo mổ cá, nàng kéo tay áo Chu Thừa Lỗi: “Em ăn ốc biển!”

 

Cha Chu hai mắt sáng rực!

 

Ốc biển!

 

 

Loading...