Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 227: Cô ta nhớ ra rồi!
Cập nhật lúc: 2025-12-01 11:17:37
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Hạ thấy Ôn Uyển lao tới.
Xét thấy nhân phẩm của "một lời khó hết", Giang Hạ liền một hành động mà chỉ trẻ con mới .
Cô chạy xa vài mét, dùng xẻng sắt vẽ một vòng tròn.
Mắt ốc hương cũng dễ phân biệt, chỗ nào thấy cát đùn lên thì thường là ốc.
Giang Hạ khoanh vùng những nơi mắt ốc dày đặc nhất !
Sau đó cô nhanh chóng dùng chân khua loạn xạ trong cái vòng , hất tung vô cát lên, để lộ từng con từng con ốc hương.
Thế là khi Ôn Uyển chạy tới, liền thấy Giang Hạ một tay chống nạnh, tay vung cái xẻng nhỏ với cô : “Ốc hương trong phạm vi cái vòng đều là của , phiền cô đừng gần, từ từ nhặt!”
Ôn Uyển: “……”
Vô sỉ!
Từng gặp vô sỉ, từng gặp ai vô sỉ như cô !
Cô tưởng biển cả là sân nhà chắc?
Hay tưởng đang chơi đồ hàng? Vẽ một vòng tròn là thành nhà của !
Ôn Uyển lười so đo với Giang Hạ, đến chuyện cũng chẳng với loại .
Bãi biển rộng lớn thế , bản lĩnh thì cô dọc đường bờ biển mà khoanh vùng hết !
Có bản lĩnh thì dựng cái lều, dọn nhà đây mà ở!
Không nhiều tiền ? Mua đứt cả bãi biển !
Thế thì khỏi cần vẽ vòng!
Ôn Uyển thầm mắng, về phía bãi đá ngầm, thả lồng cua .
Chu Thừa Lỗi trồi lên mặt nước, thấy bãi đá thì mặt vô cảm thu hồi tầm mắt, về phía Giang Hạ, thấy cô đang hưng phấn nhặt cái gì đó thì yên tâm bỏ một con cua gạch thùng, đó lặn xuống đáy biển.
Ôn Uyển cũng thấy con cua gạch Chu Thừa Lỗi bỏ thùng, béo thật! Gạch cua vun đầy như tràn ngoài.
Cô vội vàng quan sát bốn phía, đó phát hiện sợi dây thừng buộc đá ngầm, liền lồng cua của Chu Thừa Lỗi đặt ở .
Cô tìm một chỗ xa chỗ Chu Thừa Lỗi đặt lồng, ném mấy cái lồng cua mang theo xuống.
Sau đó mới đến bãi cát để nhặt ốc hương.
Lồng cua thả xuống thì cần lo nữa, mai lấy.
Ôn Uyển cầm xẻng nhỏ bãi cát, liền thấy nhiều mắt ốc.
Nếu là ngày thường thì coi như nhiều, vài bước là nhặt một con.
mà, so với cái vòng tròn của Giang Hạ, thì quả thực là ít đến đáng thương!
Cô nhặt một con, Giang Hạ vơ cả đống!
Nhìn xem Giang Hạ nhặt kiểu gì kìa?
Cô dùng xẻng nhỏ gạt mạnh lớp cát mặt.
Gạt một cái là một đống ốc!
Một gạt ít nhất cũng bảy tám con.
Không còn tưởng chỗ ốc hương là do cô nuôi.
Nếu tụ tập hết một chỗ thế ?
Ôn Uyển tin chuyện ma quỷ, khắp nơi tìm một bãi cát thể gạt một cái cả đống ốc.
Kết quả phát hiện càng xa Giang Hạ, mắt ốc càng ít!
Cô đành nhặt ở gần cái vòng tròn Giang Hạ vẽ.
Giang Hạ nhặt đến mỏi cả tay.
Nhặt xuể,
Căn bản là nhặt xuể!
Hai tay Giang Hạ mỏi nhừ, nhưng cô cũng dừng .
Bới một lúc là gần nửa cân, đây đều là tiền cả đấy!
Tuy rằng hiện tại ốc hương đắt, chỉ năm sáu hào một cân, nhưng thứ nặng cân, hơn nữa dù rẻ nhưng lượng nhiều cũng đáng sợ.
Nhặt một hai trăm cân, chẳng bằng khác biển cả ngày kiếm ?
Nếu Ôn Uyển ở đây, Giang Hạ đều chạy về nhà lấy cái bừa cào !
Hai cắm đầu việc, qua mười phút, Giang Hạ đổ đầy một thùng ốc hương bao tải dứa.
Ôn Uyển mới nhặt một cân!
Người so với đúng là tức c.h.ế.t !
Ôn Uyển tiếp tục cắm đầu .
Không lâu , Chu Thừa Lỗi xách thùng nước tới.
“Để , em nghỉ một lát , đưa áo cho .” Chu Thừa Lỗi đặt thùng nước xuống.
Giang Hạ liền đưa chiếc áo sơ mi buộc bên hông cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-227-co-ta-nho-ra-roi.html.]
Ôn Uyển liếc hai một cái.
Chu Thừa Lỗi nhanh chóng mặc , cũng cởi chiếc áo ba lỗ ướt sũng .
Mặc áo xong liền cầm xẻng nhặt ốc hương.
Chu Thừa Lỗi gạt cát như Giang Hạ, đào từng con một, tốc độ cũng nhanh.
Giang Hạ bèn sang bên tiếp tục gạt.
Nghỉ ngơi là thể nào nghỉ ngơi, tay mỏi thì cô chậm một chút.
Hai cùng nhặt, chỗ Giang Hạ khoanh vùng đang thu nhỏ với tốc độ thể thấy bằng mắt thường.
Lại qua nửa giờ, hai vợ chồng nhặt đầy hai bao tải dứa ốc hương.
Mà Ôn Uyển mới nhặt một thùng nước!
Sự tương phản quá rõ ràng, Ôn Uyển ghen tị chịu . Sống ở bờ biển gần 20 năm, cô từng thấy bãi biển nào nhiều ốc hương như !
Cũng từng thấy ai thể nhặt đến hai bao tải dứa.
Lại ốc hương nuôi trồng.
Hai kiếp thật là đầu tiên thấy nhiều ốc hương thế .
Quả thực là trúng ổ ốc hương!
Đột nhiên, động tác của Ôn Uyển khựng .
Cô nhớ !
Kiếp cô đúng là từng thấy nhiều ốc hương như , nhưng kiếp cô tuyệt đối từng dân làng Chu Thừa Lỗi trúng ổ ốc hương, nhặt một bảo bối lớn!
Khi đó cô chỉ loáng thoáng hai câu, cũng để ý nhặt cái gì, dù cũng liên quan đến , nhưng trong thôn lúc đều khen ngợi vận may của !
Hình như là nhặt ngọc gì đó, thời gian trôi qua quá lâu, cô nhất thời nhớ nổi là gì, chỉ nhớ mang máng là ngọc thạch gì đó tương tự.
Cho nên, bãi biển ốc hương chỉ ốc hương mà còn một khối ngọc thạch.
Hai khối ngọc thạch trong giấc mơ của cô chẳng lẽ là nhặt ở bãi biển ?
Ôn Uyển nhịn điên cuồng học theo dáng vẻ của Giang Hạ mà gạt cát!
Hy vọng là Giang Hạ khoanh vùng !
Giang Hạ mệt đến mức cảm giác tay sắp phế .
Chu Thừa Lỗi liền : “Em , phần còn để là .”
Giang Hạ thấy chỗ cô khoanh vùng cũng nhặt gần xong , nên miễn cưỡng. Cô tới bên cạnh cái vòng vẽ, bệt xuống cát, cầm cái xẻng sắt nhỏ gạt gạt, từ từ nhặt.
Giang Hạ gạt gạt đột nhiên gạt trúng một vật màu trắng.
Trông giống mép vỏ ốc biển, nhưng sờ cảm giác giống ngọc.
Hiện tại cô đặc biệt hảo cảm với vỏ ốc.
Giang Hạ cẩn thận bắt đầu đào lên.
càng đào càng sâu, càng đào càng rộng, vẫn cảm giác đào hết!
Hơn nữa dựa một góc vỏ ốc lộ , thể phán đoán đây là một con hàng khủng!
Giang Hạ tiếp tục cẩn thận đào.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Giang Hạ một chỗ liên tục sức đào, điều thu hút sự chú ý của Ôn Uyển.
Ôn Uyển liếc mắt qua, xa xa thấy một khối màu trắng, như là một cái vỏ ốc, sâu như , chắc là c.h.ế.t từ lâu, phỏng chừng chỉ là cái vỏ rỗng, cô cũng chẳng để tâm, tiếp tục tìm ngọc thạch của .
Chu Thừa Lỗi nhặt một hồi, nhặt đến phía Giang Hạ, thoáng qua, sững sờ một chút, liền đặt thùng xuống, đó cùng Giang Hạ đào.
Giang Hạ hỏi: “Anh đây là vỏ ốc gì ?”
Chu Thừa Lỗi: “Chắc là xà cừ ngọc hóa.”
Giang Hạ: “……”
Xà cừ ngọc hóa?
Loại triều châu mà quan viên nhị phẩm triều Thanh đeo khi thượng triều trong truyền thuyết?
Ôn Uyển: “……”
Xà, cừ, ngọc, hóa?!!!!!!!!!
Cô nhớ !
Kiếp chính là xà cừ ngọc hóa! Chứ ngọc thạch gì cả.
Sao cái mà cô cũng nhớ chứ!!
Tức c.h.ế.t !
Sao Giang Hạ đào ?
Ôn Uyển thoáng qua thứ Giang Hạ đang đào, nó ngoài cái vòng tròn Giang Hạ vẽ!
Ôn Uyển chạy thẳng tới hỏi: “Cô chẳng bảo ốc hương trong phạm vi cái vòng cô vẽ là cô cho nhặt ? Cái ngoài vòng của cô , thứ là của , cô đào của gì?”
Giang Hạ: (⊙_⊙)?