Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 228: Vận may tốt quá mức!
Cập nhật lúc: 2025-12-01 11:17:38
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Hạ đầu tiên là ngẩn một chút, đó bật : “ ! đúng là như thế! cũng là ngoài cái vòng đó thì nhặt !”
Ôn Uyển: “……”
“Cô còn hổ hả?!!! nhặt ốc hương trong vòng của cô, tại cô nhặt của ?”
Giang Hạ: “Chỗ nào là của cô? Cô vẽ vòng ? Cô cũng chẳng vẽ vòng, chẳng lẽ cả bãi biển đều là của cô chắc? Cô mà dám thế, sẽ tìm của đội sản xuất để phân xử đấy!”
Ôn Uyển: “……”
“ vô sỉ như cô! Đi bắt hải sản mà còn vẽ vòng!”
Giang Hạ : “Thế chẳng xong ? Cô vô sỉ là , cứ vô sỉ như thế đấy! cứ vô sỉ cho rằng trong vòng là của , khác nhặt! Còn ngoài vòng là của chung, ai cũng thể nhặt, bao gồm cả !”
Ôn Uyển tức đến xanh mét mặt mày: “Đồ cường hào ác bá!”
Chu Thừa Lỗi nổi nữa, lạnh lùng cô : “Nói đủ ? Cút!”
Ôn Uyển quát giật cả , cô lùi mấy bước, hậm hực: “Cả nhà đều là ác bá!”
Ném câu đó, cô xách thùng nước bỏ chỗ khác, tiếp tục nhặt ốc hương!
Giang Hạ cạn lời, lườm bóng lưng cô một cái: “Đã kẻ còn vẻ thanh cao! Không cô tỏ vẻ thanh cao cảm thấy biển bắt hải sản mà vẽ vòng là đúng ? Nếu cảm thấy đúng, tại đương nhiên cho rằng đồ vật ngoài vòng đều là của ! chỉ vẽ một cái vòng nhỏ, cô đây là coi cả bãi biển là của chắc!”
Chu Thừa Lỗi: “Đừng giận, kệ cô .”
Ôn Uyển: “……”
Tức c.h.ế.t mất!
Rõ ràng là cô tự vẽ vòng, thì khác đương nhiên nghĩ rằng ngoài vòng thuộc về cô chứ!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Ôn Uyển lười so đo với loại như Giang Hạ, kẻ ngang ngược vô lý thì vĩnh viễn lý lẽ !
Cô cúi đầu nghiêm túc nhặt ốc!
Giang Hạ cũng để ý đến cô nữa, vốn dĩ đồ biển ai phát hiện là của đó, ai nhặt là của đó! Bãi ốc hương là cô phát hiện , Ôn Uyển thấy cô sức nhặt mới chạy tới! Cô khoanh vùng chỗ nhiều ốc nhất thì ?
Vô sỉ thì vô sỉ, Giang Hạ cũng thừa nhận.
đối với kẻ vô sỉ mà vô sỉ một chút, thì sẽ chịu thiệt!
Tuy nhiên, Giang Hạ hiện tại cũng vận may của là nữa.
Kiếp cô mua vé , mười đồng cũng từng trúng, vận may nhất chỉ là “thêm một chai nữa” khi mua nước ngọt.
Kiếp thế mà nhặt loại đá quý cấp độ sưu tầm ! nó là hóa thạch a!
Theo Giang Hạ , xà cừ ở hiện đại là động vật bảo vệ cấp một, hình như đầu những năm 80 đưa danh sách bảo vệ, đ.á.n.h bắt mua bán, nếu sẽ phạt hình sự.
Còn xà cừ ngọc hóa thì mãi đến năm 2000, quên mất là năm 2000 bao nhiêu mới bắt đầu cấm bán.
Xà cừ ngọc hóa là đá quý hữu cơ hình thành từ vỏ của xà cừ sống khi c.h.ế.t , lắng đọng trong bùn cát đáy biển hàng ngàn hàng vạn năm, mệnh danh là “Linh ngọc đáy biển”.
Giang Hạ cũng nhớ tới nội dung trong sách, trong sách khối xà cừ ngọc hóa là do Chu Thừa Lỗi phát hiện, cực kỳ lớn, hình như tới hai mét.
Chính vì quá lớn, niên đại quá xa xưa, xứng đáng để viện bảo tàng mang về sưu tầm, cũng xứng đáng để các chuyên gia dùng nghiên cứu đại dương, Chu Thừa Lỗi cảm thấy bán để gia công thành các loại trang sức thì đáng tiếc.
Sau đó trong sách Chu Thừa Lỗi quyên tặng thứ cho viện bảo tàng.
Cho nên vận may của cô là thực sự quá , quả thực quá mức!
Hai vợ chồng nghiêm túc và cẩn thận cầm xẻng đào khối xà cừ ở đó.
Chỉ là khối xà cừ thực sự lớn, hai đào mười phút, cảm giác mới đào một góc của tảng băng trôi!
một góc lộ đó thực sự !
Dùng tay sờ lên, óng ánh nhuận sắc như ngọc.
Ôn Uyển cũng thỉnh thoảng liếc sang.
Cô khối xà cừ ngọc hóa ẩn trong cát, phảng phất chỉ lộ một góc băng sơn, trắng như tuyết, óng ánh như bạch ngọc dương chi.
Khối xà cừ ngọc hóa sợ là dài 1 mét!
Không đúng!
Là hai mét.
, là hai mét!
Ôn Uyển nhớ !
Khối xà cừ ngọc hóa lớn như là nộp lên cho viện bảo tàng đúng ?
Kiếp cô từng Chu Thừa Lỗi quyên tặng một khối xà cừ khổng lồ cho viện bảo tàng.
Cho nên bọn họ nhặt cũng bằng thừa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-228-van-may-tot-qua-muc.html.]
loại thấy tiền sáng mắt như Giang Hạ chắc sẽ giao cho viện bảo tàng.
Kiếp Chu Thừa Lỗi như trúng bùa mê t.h.u.ố.c lú của Giang Hạ, Giang Hạ thổi gió bên gối, cũng chắc sẽ nộp lên.
Bọn họ nếu dám giấu khối xà cừ ngọc hóa , cô sẽ tố cáo.
Đào !
Đào cũng công cốc thôi!
Nghĩ đến đây, Ôn Uyển cũng nán đây nữa.
Tránh cho Giang Hạ thấy cô ở đây, ngại dám biển thủ khối xà cừ ngọc hóa .
Thế chẳng chặn đường tài lộc của cô ?
Ôn Uyển xách một thùng ốc hương rời .
Vì sợ hỏng xà cừ ngọc hóa, nên Giang Hạ và Chu Thừa Lỗi đều đào cẩn thận.
Đào gần một tiếng đồng hồ mới đào hết bộ khối xà cừ ngọc hóa !
Quả nhiên lớn, xấp xỉ hai mét.
Dù dính đầy cát cũng thể nhận nó trắng tinh tì vết, ôn nhuận bóng loáng, là ngọc hóa !
Bán tuyệt đối cực kỳ đáng giá!
Chu Thừa Lỗi khối xà cừ ngọc hóa , vẻ mặt chút nghiêm trọng, thoáng qua Giang Hạ: “Giang Hạ, khối xà cừ ngọc hóa ...”
Giang Hạ: “Anh quyên tặng cho viện bảo tàng đúng ?”
Chu Thừa Lỗi : “ !”
Giang Hạ liền : “Em ở đây trông chừng, gọi điện thoại và tìm tới đây chuyển thứ về nhà ! Không thể để nó ở bãi biển qua đêm , buổi tối thủy triều sẽ lên.”
“Được.” Chu Thừa Lỗi lập tức chạy .
Giang Hạ chờ chạy xong, cẩn thận quan sát khối xà cừ .
Càng càng thấy thiên nhiên thật kỳ diệu!
Lát nữa lấy máy ảnh chụp kỷ niệm mới .
Chu Thừa Lỗi chạy nhanh, đến đội sản xuất gọi điện thoại cho Trương Vanh nhờ báo cho của viện bảo tàng.
Sau đó liền chạy về nhà gọi cha Chu và Chu Thừa Hâm cùng bờ biển, vận chuyển con hàng khủng về nhà .
Thứ đó thể va đập, Chu Thừa Lỗi còn lót ít rơm rạ và một cái chăn bông cũ lên xe đẩy tay.
Cha Chu đến bãi biển, thấy khối xà cừ ngọc hóa cao hơn cả , hưng phấn xoa xoa tay, mới dám đưa tay sờ: “Thứ ngọc hóa ! Nhìn cứ như bạch ngọc dương chi ! Cái đáng giá bao nhiêu tiền? Là Tiểu Hạ nhặt hả?”
Giang Hạ gật đầu: “Vô tình đào ạ.”
Cha Chu tít mắt: Vượng Tài đúng là Vượng Tài!
Lần sắp phát tài !
Chu Thừa Lỗi thấy cha Chu đến nở hoa trong lòng, lãnh khốc vô tình cắt ngang ảo tưởng của ông: “Cái quyên cho viện bảo tàng.”
Cha Chu: “……”
“Tại ? Thứ chẳng thể bán lấy tiền ?”
Ông bên đảo Dừa chuyên xuống biển vớt thứ về bán mà!
Chu Thừa Lỗi: “Bởi vì nó xứng đáng ở trong viện bảo tàng.”
Cha Chu về phía Giang Hạ: “Tiểu Hạ, con thấy ?”
Giang Hạ : “Con cũng thấy A Lỗi đúng, nó ở viện bảo tàng sẽ giá trị hơn.”
Cha Chu xong liền : “Viện bảo tàng ! Ở viện bảo tàng nó mãi mãi là vật báu vô giá! Quân t.ử yêu tiền nhưng lấy chi đạo!”
Quyên thì quyên ! Dù cách kiếm tiền cũng nhiều mà, mất mới .
Cái chắc cờ thưởng nhỉ?
Được lên báo khen ngợi ?
Cha Chu khỏi chút mong đợi!
Ba cha con hì hục nửa tiếng đồng hồ mới vận chuyển con hàng khủng về nhà.
Vì nhà cũ mới láng nền đường, nên chuyển sang bên nhà mới.
Khi cả nhà về ăn cơm tối thì trời tối hẳn.
Thế nhưng cơm tối còn ăn xong, thấy tiếng gõ cửa.