Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Làm Giàu Ở Thập Niên 80 - Chương 247: Chờ cô ta bẽ mặt
Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:34:57
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Thừa Lỗi và Giang Hạ đến Nhà khách thị ủy (Nghênh Tân Quán).
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hội nghị chuẩn cho Hội chợ Quảng Châu tổ chức tại đây.
Nhà khách mới xây lâu, chuyên dùng để tiếp đón khách nước ngoài và lãnh đạo các đơn vị đến xúc tiến đầu tư.
Vì , cơ sở vật chất bên trong đầy đủ.
Tòa nhà cao tầng mà Trương Vanh rủ họ góp vốn đó, ở một khía cạnh nào đó cũng xây dựng nhằm mục đích thu hút đầu tư, coi là công trình mang tính biểu tượng.
Chu Thừa Lỗi đỡ Giang Hạ xuống xe máy, giơ tay cẩn thận giúp cô cởi mũ bảo hiểm, chỉnh những lọn tóc mũ rối và đè bẹp.
"Rối lắm ?" Giang Hạ cũng đưa tay chỉnh tóc cho , nhưng chẳng gì để chỉnh, tóc ngắn ngủn.
"Không , chỉ đè bẹp thôi, để phồng lên cho."
Giang Hạ cứ để mặc chỉnh tóc giúp, cô cởi chiếc áo khoác len màu xanh lam , kẻo lát nữa nóng.
Chiếc áo khoác nhỏ là lúc cửa Chu Thừa Lỗi tìm trong tủ bắt cô mặc , sợ cô xe máy gió to, là sáng sớm nên sẽ lạnh.
Lúc Ôn Uyển cũng vội vàng chạy tới. Hôm qua khi thủ tục xuất viện cho Chu Quốc Hoa xong, cô bảo tự về nhà, còn thì bắt xe khách chạy thẳng về trường ngủ một đêm, sáng sớm nay mới bộ từ trường đến đây.
Trường học cách đây xa, buổi sáng mùa thu se lạnh mà cô bộ toát cả mồ hôi, tóc mái trán ướt nhẹp.
Trong bộ dạng chật vật, cô thấy Giang Hạ Chu Thừa Lỗi đỡ xuống xe, còn chỉnh tóc cho.
Trong lòng tự chủ nảy sinh sự so sánh.
Chu Quốc Hoa miệng thì yêu cô , nhưng chẳng dịu dàng ân cần, chăm sóc chu đáo như Chu Thừa Lỗi đối với Giang Hạ.
là so !
Chu Quốc Hoa ở mặt đều thể sánh bằng Chu Thừa Lỗi!
Ôn Uyển Giang Hạ mặc một chiếc áo kiểu màu trắng, váy hoa màu xanh thủy lam, trông vẻ trang trọng nhưng vì kiểu dáng áo khá điệu đà nên hợp với cô gái tầm hai mươi tuổi.
Giang Hạ mặc chỉ toát lên vẻ nhu mì động lòng mà còn mang theo nét thanh lịch, tháo vát, rạng rỡ bắt mắt.
Ôn Uyển bộ quần áo mới mua của , áo sơ mi trắng, chân váy kẻ caro đỏ, thắt eo, váy dài đến mắt cá chân, mặc thế trông cô vẻ cao ráo, eo thon nhỏ.
Hơn nữa màu đỏ vốn dĩ bắt mắt hơn màu xanh lam, nhưng chất liệu bộ quần áo của Giang Hạ quá , ánh nắng ban mai trắng đến phát sáng!
Thành cho chiếc áo sơ mi trắng của cô trở nên ảm đạm, cứ như hàng rẻ tiền .
Bộ cô mua ở trung tâm thương mại tốn những sáu bảy mươi đồng đấy!
Nhìn đôi giày da dê nhỏ màu trắng dính một hạt bụi của Giang Hạ và đôi giày da đen dính đầy bụi đường của !
Càng thêm rẻ tiền!
Ôn Uyển mím môi: Mặc thế , còn tưởng cô thi hoa hậu!
Bộ quần áo đó bao nhiêu tiền? Chắc chắn một hai trăm đồng nhỉ?
Giàu thế còn phiên dịch gì?
Sao nhường cơ hội cho những thực sự cần kiếm tiền chứ!
Ôn Uyển bước tới ngay, xổm xuống một góc lau giày cho sạch.
Chu Thừa Lỗi chỉnh tóc cho Giang Hạ xong liền : "Anh nhà xuất bản một chuyến, về sẽ đợi em ở sảnh lớn . Nếu em họp xong mà về thì cứ ở sảnh đợi , đừng chạy lung tung, ?"
"Biết , ! Lái xe cẩn thận nhé."
"Ừ, em!"
Giang Hạ gật đầu, về phía cửa chính khách sạn.
Giang Hạ bước lên bậc thang, lập tức nhân viên phục vụ của khách sạn tiến đến mỉm lịch sự hỏi Giang Hạ đến tham gia hội nghị tập huấn cho Hội chợ Quảng Châu .
Giang Hạ gật đầu: " , xin hỏi phòng họp ở ?"
Nhân viên công tác đích dẫn cô trong, quên cả hỏi thẻ công tác và thư mời của Giang Hạ.
Ôn Uyển lau giày xong, thấy Giang Hạ mới về phía Nhà khách, cố ý đến mặt Chu Thừa Lỗi ôn tồn : "Anh Chu, đưa chị Giang Hạ đến họp ạ? Cảm ơn cứu em, em vẫn kịp chính thức cảm ơn ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-sach-toi-lam-giau-o-thap-nien-80/chuong-247-cho-co-ta-be-mat.html.]
Chu Thừa Lỗi Giang Hạ xong liền cúi đầu gấp gọn chiếc áo khoác và mũ bảo hiểm của cô, cũng chẳng thèm liếc mắt cô lấy một cái, đáp lời, cất xong đồ liền mặt vô biểu tình lái xe máy rời .
Ôn Uyển c.ắ.n môi , là Giang Hạ cô ?
Nếu Chu Thừa Lỗi sẽ lờ cô như !
Ôn Uyển chút bẽ bàng bước về phía cửa Nhà khách.
Một nhân viên công tác khác ngăn cô : "Xin hỏi đồng chí đến đây gì?"
" đến tham gia tập huấn cho Hội chợ Quảng Châu."
Nhân viên : "Phiền đồng chí xuất trình thẻ công tác và thư mời."
Lại phân biệt đối xử, Ôn Uyển trong lòng khó chịu: "Vừa nãy nữ đồng chí cần xuất trình thẻ công tác và thư mời? Mà xuất trình?"
Bị chất vấn, nhân viên công tác liền vui, thu nụ , mặt lạnh tanh :
"Nữ đồng chí đồng nghiệp của quen cô , cô đến tham gia Hội chợ Quảng Châu."
Ôn Uyển mím môi, thấy !
Giang Hạ gì cũng thuận lợi hơn khác.
Chỉ vì , ông bố !
Cái gì cũng sắp xếp sẵn cho cô !
Cô gì nữa, lấy thẻ công tác phiên dịch tạm thời và thư mời do xưởng dệt cấp cho đối phương xem.
Nhân viên xem xong liền chỉ đường đến phòng họp cho cô , cũng ý định dẫn đường, vì cửa cần trực để đón khách.
Lại là phân biệt đối xử, cũng nhân viên đích dẫn cô ! Ôn Uyển bĩu môi, lười so đo, rảo bước nhanh về phía phòng họp.
Ở mặt Giang Hạ, cô nếm trải quá nhiều cái gọi là công bằng , chẳng cả.
Người nhân viên dẫn Giang Hạ lúc vặn , hỏi Ôn Uyển phòng họp , đó đích dẫn cô .
Giang Hạ vệ sinh , hỏi rõ vị trí nhà vệ sinh và phòng họp xong liền tự một , cần nhân viên dẫn đường.
Do lệch pha thời gian nên cô và Ôn Uyển cùng lúc đến cửa phòng họp.
Phòng họp lớn, thể chứa hơn trăm .
Hiện tại thời gian còn sớm, đại biểu của nhiều xưởng vẫn tới, trông khá trống trải.
Giang Hạ thấy bàn những đến đặt biển tên ghi Xưởng Cơ khí nào đó, Xưởng Máy nông nghiệp nào đó, Xưởng Thủy sản nào đó, Xưởng Dệt nào đó.
Chỉ của bốn xưởng đến, của các xưởng khác vẫn tới.
Giang Hạ chỉ quen của xưởng dệt, đúng hơn là cô quan hệ công việc với xưởng dệt, bèn qua chào hỏi.
Lúc của xưởng dệt vẫy tay với Ôn Uyển: "Tiểu Uyển, bên ! Giữ chỗ cho cô đây."
Giang Hạ nhận đó, hôm ở văn phòng ngoài xưởng trưởng Bành Ngọc Hoa còn cô , chắc là thư ký hoặc trợ lý của xưởng trưởng.
Ôn Uyển tươi bước nhanh qua mặt Giang Hạ, đến mặt những xưởng dệt, chào hỏi xưởng trưởng : "Xưởng trưởng Bành, chào buổi sáng ạ."
Sau đó gật đầu chào hỏi những khác.
Trợ lý của Bành Ngọc Hoa vẫy cô : "Tiểu Uyển mau !"
Ôn Uyển xuống vị trí cuối cùng của xưởng dệt, đó chằm chằm Giang Hạ đang chậm rãi tới.
Bên xưởng dệt còn chỗ.
Cô xem Giang Hạ sẽ .
Mỗi xưởng chỉ cố định vài chỗ .
Cô tin rằng các xưởng khác cũng , sẽ chuẩn chỗ cho một phiên dịch viên kiêm chức.
Giang Hạ lúc cũng tới, : "Xưởng trưởng Bành, chào buổi sáng! Chào ạ."
Ôn Uyển tủm tỉm đ.á.n.h giá Giang Hạ, chờ xem cô bẽ mặt.